Liếc Mắt Một Cái Liền Luân Hãm

Chương 17


9 tháng

trướctiếp

Hả?

Cô lại hoang mang thêm lần nữa.

Nếu dựa theo tính cách trước đây của Lộ Bắc Sầm, loại việc này anh sẽ trực tiếp chọn chuyển khoản chứ tuyệt đối sẽ không chọn cách giải quyết “Mời ăn cơm” đầy phức tạp này.

Dù khá thắc mắc nhưng Chúc Dịch vẫn gật đầu, cười với anh và bày ra động tác OK.

Hai người lại đứng yên tĩnh một lúc, cuối cùng Thì Đàm Vi cũng xuất hiện trong tầm mắt của Chúc Dịch.

Từ xa Đầm Vi đã thấy Chúc Dịch đứng vịn tường bằng tay, khó khăn giơ một chân lên, bà ấy vội vàng chạy lại, vẻ mặt lo lắng nói:”Dịch Dịch, con bị sao vậy?”

Chúc Dịch vô cùng đáng thương mà bẹp miệng, nói:”Trẹo chân.”

Lộ Bắc Sầm nghiêng người nhìn cô, không dấu vết mà công môt cười, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dáng này của Chúc Dịch.

Cực kì đáng thương lại còn làm nũng nữa.

Đột nhiên có phần đáng yêu.

“Sao đột nhiên lại bị thương?” Đàm Vi nhíu mày, hỏi.

Chúc Dịch mất kiên nhẫn mà xoa mái tóc dài, cô cứ đứng như vậy nên giờ chân hơi tê rồi.

“Mẹ, bảo giờ về nhà con lại kể cho mẹ. Con còn chưa giới thiệu bạn học của con cho mẹ nữa, con bị trẹo chân cũng là nhờ cậu ấy đưa con đi bệnh viện đấy.”

Lúc này Đàm Vi mới chú ý đến bạn nam đứng bên cạnh.

Chúc Dịch giơ tay lên, bắt đầu lời giới thiệu một cách vô hồn.

“Mẹ, đây là bạn học của con Lộ Bắc Sầm.”

“Lộ Bắc Sầm, đây là mẹ của mình.”

Lộ Bắc Sầm:”......”

Đàm Vi:”......”

*

Lễ quốc khánh được nghỉ 7 ngày, ngoài lần ra ngoài vào hôm kia thì Chúc Dịch luôn ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của bác sĩ mà nằm trong nhà nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi khoảng năm ngày, chân của cô cũng khá khỏi rồi, chỗ mắt cá chân không còn bị sưng nữa, chỉ là lúc đi đường vẫn còn khá đau.

Vào ngày nghỉ cuối cùng của lễ quốc khánh, Chúc Dịch chuẩn bị mọi thứ để quay lại trường, vừa ra đến cửa tiểu khu đã thấy chiếc xe Bentley màu đen của Nhậm Chi Châu.

Nhậm Chi Châu đứng dựa vào xe, hai chân bắt chéo, bộ dáng thiếu gia cà lơ phất phơ. Anh ta thấy Chúc Dịch bước khập khiễng ra khỏi tiểu khu, từ ba bước bước vội thành hai bước đi đến trước mặt cô, cong ngón tay, búng một cái vào trán cô.

Đồng thời cũng khó chịu mà mắng:”Đi xuống cầu vượt bộ hành thôi mà còn để bị ngã, Tiểu Trúc Tử, cậu bị thiểu năng trí tuệ à?”

Chúc Dịch sờ trán một chút, không biết nói gì mà trừng anh ta một cái, nói:”Cậu mới bị thiểu năng trí tuệ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp