[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo

Chương 5


10 tháng

trướctiếp

"Sao chứ?" Kiều Sở ở phía sau nghe vậy thì hoảng hốt, trong lòng cảm thấy bỗng nhiên mất đi chỗ dựa. Nàng giữ chặt tay áo Mộc Thanh Phong, bất an mím môi, hỏi: "Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?" 

Bị nàng dùng sức giữ lại như vậy, trong lòng Mộc Thanh Phong lại trở nên căng thẳng. Sau đó hắn theo bản năng mà thu hồi sát ý, hắn thở dài muốn nói nàng không nên đột nhiên chạm vào hắn, nhưng lại lo rằng bản thân mình không không chế được mà khiến nàng buồn. Nàng gật đầu đáp ứng, nhưng nhìn dáng vẻ coi bộ vẫn không để trong lòng. 

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó của nàng, nói: "Cô muốn đi làm gì, ở đấy lại không có đồ gì ngon cho cô."

Kiều Sở rũ mắt xuống, không biết nên nói như thế nào. Nói thật thì, nàng cũng chẳng có lý do gì để đi theo Mộc Thanh Phong, và Mộc Thanh Phong cũng không có lý do để ở bên cạnh nàng. Huống hồ, trong lòng nàng biết rõ hơn ai hết, thật ra thì hiện tại rời đi mới là cách tốt nhất. Tách nhau ra thì nàng cũng không cần... 

Nghĩ đến đây, Kiều Sở mím môi, bàn tay túm lấy áo Mộc Thanh Phong chậm rãi buông ra: "Vậy... Được rồi." Nàng nói: "Về sau, ta sẽ tìm một nơi để đặt chân, không đi theo huynh nữa." Nghe thì có vẻ không còn dây dưa gì, nhưng biểu tình của Kiều Sở lại bán đứng nàng.

Mộc Thanh Phong nhìn biểu tình của Kiều Sở, không biết bản thân sao lại có cảm giác vui mừng. Rõ ràng đang phải đối mặt với tình cảnh tồi tệ bị người ta giá họa, nhưng thấy biểu tình của cô nương này, tâm tình của hắn lại sáng sủa lên đôi chút: “Thế nào? Không muốn rời xa ta như vậy sao?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.

“Ha hả? Ai không thể rời bỏ huynh cơ chứ. Không phải ta nói sẽ không đi theo huynh sao!” Kiều Sở liếc hắn một cái, chống đối một câu, sau đó liền cúi đầu không nói nữa, giống y như một tiểu hài tử đang giận dỗi.

Mộc Thanh Phong lại càng cười vui vẻ, nhịn không được đưa tay xoa đầu Kiều Sở. Hắn vừa xoa vừa ghé vào bên tai Kiều Sở, thấp giọng trấn an nói: “Ta cũng đâu nói là sẽ không trở về. Nói thật lòng, để một đại tiểu thư không biết khổ sở, vất vả ở bên ngoài một mình thì có khác gì việc ném một đứa nhóc không biết bơi xuống nước đâu, ta cũng không muốn phải cứu cô một lần nữa.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Kiều Sở, rồi nói tiếp: “Trước tiên ta tìm cho cô một chỗ ở, cô cứ ở đó chờ ta vài ngày, đợi ta đem chuyện trong môn phái xử lý xong liền trở về tìm cô.”

Nghe được Mộc Thanh Phong chiếu cố mình như thế, trong lòng Kiều Sở vừa thấy bất ngờ, cảm động lại vừa thấy áy náy. Nàng cúi đầu, liều mạng nắm chặt ngón tay, dùng vẻ mặt kinh hỉ để che lấp cảm giác áy náy trong lòng. 

Biết Mộc Thanh Phong sẽ trở về, Kiều Sở nhịn không được cười cười, trong lòng bất giác an ổn trở lại: “Vậy được rồi.” Nàng miễn cưỡng bày ra bộ dạng khó xử nhưng khóe miệng vẫn vô thức cong lên, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi: “Vậy ta sẽ miễn cưỡng chờ huynh quay lại. Có điều thời gian của ta vô cùng quý giá, tốt nhất huynh nên sớm trở lại, nếu không ta sẽ không đợi đâu.” 

“Được.” Mộc Thanh Phong lập tức phối hợp trả lời: “Tạ ân điển của đại tiểu thư!”

Mà cách đó không xa, Mộc Thanh Vân nhìn hai người Mộc Thanh Phong, chỉ cảm thấy rất chói mắt. “Ây yo, tách nhau ra một chút mà đã lưu luyến không rời rồi sao.” Mộc Thanh Vân âm dương quái khí nói: “Sư đệ đừng khó xử, sư huynh ta đây làm người tốt, làm chủ đem nàng mang về. Như vậy thì cô nương này có thể đi theo ngươi đến môn phái chúng ta xem một chút, cũng để nàng càng hiểu rõ về sư đệ, có phải hay không?” 

Ba chữ "Càng hiểu rõ" được Mộc Thanh Vân nhấn mạnh, hắn cười rộ lên: “Sư đệ cũng không cần cảm tạ sư huynh ta đâu.”

“Vậy thì cảm ơn ý tốt của sư huynh." Mộc Thanh Phong không chút hoang mang tiếp lời: "Chỉ là hành trình trên đường trở về mệt nhọc, Kiều Sở cô nương chỉ sợ gánh vác không nổi, làm trì hoãn hành trình, sợ là sẽ có nhiều bất tiện.”

Mộc Tình ở một bên cũng khuyên can: “Thanh Vân sư huynh, sư phụ chỉ bảo hai người chúng ta đưa sư đệ Thanh Phong về, không đề cập đến người khác. Bây giờ mạo hiểm mang vị cô nương này trở về, chỉ sợ có chút không ổn.”

“Ai nói sư phụ không cho mang nàng về?” Mộc Thanh Vân nói: “Mộc Tình ngươi đã quên rồi sao? Sư phụ nói là 'đem thủ phạm kia về cho ta'. Ai mà không biết sư đệ hại người là do làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy thì vị cô nương này tự nhiên cũng không thoát khỏi bốn chữ "đầu sỏ gây chuyện" này đâu.”

Mộc Thanh Phong nghe vậy nhíu mày, bởi vì Mộc Thanh Vân tự tiện đem tội trạng úp lên trên người Kiều Sở, có chút không vui nói: “Kiều Sở cô nương chỉ là vô tội liên lụy vào chuyện này, sao sư huynh sao lại có thể nói như vậy?”

Kiều Sở không biết trấn nhỏ mà mình từng ở lúc trước tên là Trấn Diêm Bạc nên lúc này mới nghe hiểu được tình huống hiện tại, nàng túm lấy Mộc Thanh Phong hỏi: “Thì ra bọn họ gọi huynh trở về là bởi vì chuyện lúc đó sao? Đây là... dẫn binh hỏi tội phải không? Là bởi vì mấy người đó đã chết hết sao? Nhưng bọn họ cũng đâu phải do huynh giết đâu!” Trong giọng nói của nàng tràn ngập lo lắng: “Sẽ không sao chứ?”

“Không có việc gì đâu đại tiểu thư, cô đây là làm bậy cái gì thế.” Mộc Thanh Phong đáp. (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)

Mà Mộc Tình lúc trước còn khăng khăng nói không nên dẫn theo Kiều Sở về bây giờ lại bỗng nhiên thay đổi quyết định, nói: “Nói thật, ngẫm lại thì mang Kiều Sở cô nương về cũng không hẳn là không có chỗ tốt. Vị cô nương này vẫn luôn ở bên Thanh Phong sư đệ, chắc chắn có thể kể cho chúng ta hiểu rõ hơn sự tình đã xảy ra, cũng tốt với việc giải oan cho sư đệ.” 

Thấy thần sắc Mộc Thanh Phong có vẻ không đồng ý, hắn lại bổ sung: "Quan trọng nhất là, trên đường tới đây, ta cùng Thanh Vân sư huynh nghe nói, mấy người ở trấn Diêm Bạc cùng ác bá trong thôn trấn phụ cận này, thậm chí là quan viên địa phương đều có chút quan hệ với nhau. Chỉ sợ rằng nếu sư đệ để cô nương lại đây, sẽ khiến cô nương không được che chở, sẽ bị người xấu trả thù.” Lời nói của hắn vô cùng chân thành.

Mộc Thanh Phong nghe xong, lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ. Hắn không để ý việc bị Mộc Thanh Vân bức bách, bởi vì chỉ cần hắn không chịu, Mộc Thanh Vân căn bản không ép được hắn. Nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không để Kiều Sở gặp phải nguy hiểm, để nàng ở bên ngoài hắn vốn không yên tâm, giờ đây lại nghe Mộc Tình nói như vậy...

Thế nhưng, Mộc Thanh Phong vừa nghĩ đến lúc mang Kiều Sở về cùng mình, nghĩ đến việc nàng sẽ thấy thái độ của mọi người trong môn phái đối với hắn, sẽ nghe được chuyện của hắn từ mọi người, trong lòng hắn bỗng có chút hốt hoảng. Hắn cúi đầu, nắm chặt tay, trầm tư trong chốc lát, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, hắn bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía Kiều Sở, trên mặt nở nụ cười, nói: “Vậy thì, đại tiểu thư, cô có muốn theo ta về môn phái không?”

Kiều Sở thấy hắn đột nhiên thay đổi suy nghĩ, nghĩ đến việc lúc trước hắn gặp khó xử, liền nói với hắn: “Nếu không muốn dẫn theo ta thì không cần cưỡng cầu đâu, không cần phải vì ta mà cảm thấy khó xử. Một thị trấn có rất nhiều người, bọn họ không thể dễ dàng tìm thấy ta như vậy.” Nhưng trên thực tế, việc tìm ra một kẻ từ bên ngoài đến dễ dàng hơn nhiều so với suy nghĩ của Kiều Sở.

Mộc Thanh Phong thấy suy nghĩ ngây thơ của Kiều Sở thì càng lo lắng, hắn xoa xoa đầu nàng, nói: “Đi theo ta đi, không có việc gì đâu.” Chuyện gì nên đến sớm muộn gì cũng phải đến, hắn không có khả năng gạt nàng mình là người lương thiện cả đời này được, chẳng bằng sớm đem chuyện này phơi bày ra, tránh việc bây giờ giấu diếm rồi về sau nàng tự mình phát hiện, rồi không cần hắn nữa.

Kiều Sở thấy hắn kiên trì như vậy liền gật đầu, nói: “Vậy được rồi.”

“Đa tạ tiểu thư đã đồng ý." Mộc Thanh Phong vuốt tóc Kiều Sở, cười nói.

*

Thẳng đến khi đi cùng hai sư huynh của Mộc Thanh Phong, Kiều Sở mới biết được, thì ra câu nói trước kia của mình "Chẳng lẽ huynh tính đi một đường dùng mỗi khinh công thôi sao” là sự thật. Con lừa nhỏ bị Mộc Thanh Phong vỗ vỗ mông rồi thả đi, sau đó bốn người bọn họ dùng phương thức duy nhất là khinh công để đi tiếp, mà trên đường còn không cần nghỉ ngơi nhiều.

Trước lần nghỉ ngơi đầu tiên, quãng đường bọn họ đi tương đối dài, trên đầu Mộc Tình có không ít mồ hôi, hô hấp của Mộc Thanh Vân cũng sớm không còn đều đặn, nhưng hắn vẫn không đề nghị mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Mãi cho đến khi Mộc Tình thật sự không chịu được nữa, mở miệng cầu xin, hắn mới nhíu mày, không cam lòng gật đầu.

Mà lần nghỉ ngơi này lại đúng giờ dùng bữa, Mộc Thanh Phong bị sai sứ đi bắt  thú hoang, Kiều Sở cũng chạy theo cùng hắn. Hai người sóng vai đi vào rừng cây ven đường, Kiều Sở ôm một bụng nghi vấn, muốn hỏi riêng Mộc Thanh Phong.

Kiều Sở vừa đi vừa lo lắng hỏi Mộc Thanh Phong: “Đường xá xa như vậy, lại còn vội vàng đi mà không nghỉ ngơi thường xuyên, cứ dùng khinh công như vậy các huynh thật sự có thể chống đỡ được sao? Hơn nữa huynh còn ôm ta, như thế có mệt hay không?... Ta thấy Mộc Tình mệt đến đổ mồ hôi rồi.”

Mộc Thanh Phong nghe thấy vậy thì cười nói: “Đại tiểu thư cô quả thật cũng không nhẹ, nhưng võ công của ta không phải là không chịu nổi, không hề cảm thấy mệt mỏi.” Sau đó lại giải thích thêm: “Không riêng gì bọn ta, đệ tử phái Huyền Phố khi ra ngoài đều không mang theo tiền đi xe, điều này cũng là để đốc thúc các đệ tử mỗi khắc đều phải siêng năng rèn luyện.” 

“Nhưng cũng đâu cần phải đi liên tục, đi lâu như vậy. Vì sao Mộc Thanh Vân lại không cho chúng ta dừng lại, ta thấy tóc Mộc Tình đều bị mồ hôi bết dính từng sợi rồi, đây cũng là luyện công sao?” Nàng không thấy hô hấp của Mộc Thanh Vân có gì bất thường, nên đã cho rằng tình trạng của Mộc Thanh Vân không có gì đáng ngại.

Mộc Thanh Phong nghe thấy vậy, cười cười, tùy ý đáp: “So đấu chút thôi.” Hắn biết, Mộc Thanh Vân đây là đang cùng hắn tranh đấu. Dọc theo đường đi, Mộc Thanh Vân cùng Mộc Tình hai người đều mặc trang phục nhẹ nhàng, chỉ có Mộc Thanh Phong phải ôm theo Kiều Sở, nhưng Mộc Thanh Phong lại là người thoải mái nhất. Điều này hiển nhiên chạm đến lòng tự trọng của Mộc Thanh Vân, cho nên hắn vẫn luôn không chịu dừng lại, dùng phương thức như vậy âm thầm so đấu với Mộc Thanh Phong, kết quả là mệt đến thở cũng không xong, ngược lại chỉ thấy Mộc Thanh Phong thở gấp thêm vài cái mà thôi. 

Kết quả như vậy cũng không ngoài ý muốn của Mộc Thanh Phong, thậm chí hắn còn tự tin rằng đám người Mộc Thanh Vân mãi mãi sẽ không thắng được hắn. Chuyện này cũng không hẳn là do Mộc Thanh Phong tự phụ về thiên phú của mình, chỉ là phương thức luyện công của hắn tàn khốc hơn đám người Mộc Thanh Vân nhiều. Hắn lại thường xuyên đi qua ranh giới sinh tử, suýt chút nữa đã xuống hoàng tuyền, một thân công phu trên người đều là mài ra từ trên mũi đao, hiển nhiên sẽ mạnh hơn nhiều so với Mộc Thanh Vân chỉ tu luyện tại danh môn chính phái.

“Có điều, ta thấy huynh thật sự là không mệt chút nào cả. Hình như huynh lợi hại hơn Mộc Tình rất nhiều, mà tuổi tác trông có vẻ cũng lớn hơn hắn, vậy tại sao hắn lại gọi huynh là sư đệ? Là do nhập môn muộn hơn sao?” 

Kiều Sở không nghĩ tới, sau khi Mộc Thanh Phong nghe nàng nói, ý cười trên mặt bỗng nhiên nhạt đi rất nhiều. Kiều Sở có chút hoảng hốt, hỏi: “Ta đã hỏi cái gì không nên hỏi rồi sao?”

Mộc Thanh Phong thấy Kiều Sở bất an, lập tức nở nụ cười: “Không phải, chẳng có chuyện gì không thể nói cả.” Hắn nói, rồi lại đưa tay vuốt tóc Kiều Sở. Từ lần đầu tiên chạm vào, hắn đã vô cùng thích cái cảm giác này: “Không riêng gì Mộc Tình, cả sư huynh Mộc Thanh Vân cũng nhỏ tuổi hơn ta.” 

“Vậy sao?” Kiều Sở rất là kinh ngạc: “Hắn ta cũng nhỏ tuổi hơn huynh sao?”

“Đúng vậy.” Mộc Thanh Phong gật đầu: “Chỉ là tướng mạo của hắn già dặn hơn, lại thích giả bộ trưởng thành nên thoạt nhìn không hề có dáng vẻ của thiếu niên.” 

“Không thể tin được... Vậy mà hắn cũng nhỏ tuổi hơn huynh...” Kiều Sở cảm thán, lại truy hỏi: “Vậy vì sao bọn họ đều là sư huynh của huynh thế?”

“Là bởi vì...” Sắc mặt của Mộc Thanh Phong tối sầm lại: “Ta là đệ tử mạt đẳng* của phái Huyền Phố, mặc kệ đệ tử nhập môn vào lúc bao nhiêu tuổi thì đều là sư huynh ta, ngay cả một đứa trẻ con mới nhập môn ta cũng phải gọi một tiếng sư huynh.” Nói xong, hắn lại tự bật cười.

*Thấp kém nhất 

“Tại sao? Rõ ràng là huynh rất giỏi mà!” Kiều Sở nghe mà có chút đau lòng, ngữ khí kịch liệt hỏi Mộc Thanh Phong.

Mộc Thanh Phong cười nhìn nàng, không giống với Kiều Sở, giọng nói của hắn hoàn toàn không có chút khó chịu nào: “Đây đều là điều ta đáng phải nhận.” Hắn nghiêm túc nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp