Năm Tháng Của Các Nàng

CHƯƠNG 47: GẶP MẶT


9 tháng

trướctiếp

Trong bữa trưa, Hà Du nói với cha mẹ rằng hôm nay cô sẽ đi chơi với bạn, buổi tối không trở về.

Mẹ Hà không yên tâm căn dặn vài câu, cha Hà vẫn thản nhiên, nhiều chuyện hỏi một câu nam hay nữ vậy.

“Nữ.”

Nhất thời cha Hà không có hứng thú, Hà Hoan nhìn cô một cái, ánh mắt mang ý tứ sâu xa.

Hẹn Lục Nam Giai vào buổi chiều, nhưng buổi chiều dài như vậy, Hà Du quyết định tự mình thu dọn đồ đạc trước khi ra ngoài.

Nhân lúc cô còn ở trong phòng, Hà Hoan lẻn vào: “Hẹn hò à?”

“Ừ.” Hạ Du vừa lên tiếng vừa chọn quần áo trước tủ đồ.

“Không bằng mặc váy của em đi!” Trong chớp mắt, Hà Hoan lấy một chiếc đầm hoa màu trắng từ trong phòng của mình. Cô đã mặc nó vài lần, trang điểm một cái, trông giống như em gái hàng xóm ngây thơ.

Mặc dù vẻ bề ngoài của hai chị em tương tự, thân hình tương đương nhưng khí chất rõ ràng khác biệt. Hà Du không có một bộ quần áo ngọt ngào nào, Hà Hoan từng than thở tủ quần áo của chị mình, thứ đã khắc sâu định kiến của cô về sinh viên khối khoa học tự nhiên.

Cho đến nay, Hà Du cảm thấy phong cách này không hợp với cô, nhưng dưới sự đề cử nhiệt tình của Hà Hoan, cô vẫn mặc chiếc váy này.

“Chúng ta rất giống nhau, không phải chị mặc cái gì cũng giống như em mặc sao?” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Hà Du vẫn rất vui vẻ.

“Hì hì, cô Lục nhìn ra được sự khác biệt!” Hà Hoan lại gần, tháo kính mắt của Hà Du xuống: “Kính của chị nhìn quá hiền lành rồi, chị định khi nào thay gọng kính?”

Hà Du giật lấy kính và đeo lại. Nhìn vào gương, quả thực nó không hợp với chiếc váy: “Vậy chị đeo kính áp tròng.”

“Tuyệt quá, muốn trang điểm không? Em có thể giúp chị.” Hà Hoan kích động xoa tay.

“Không, trời nóng nực không muốn trang điểm…” Hà Du cười, từ chối ý tốt của em gái: “Nhan sắc của chị không trang điểm cũng đẹp.”

Hà Hoan tặc lưỡi một cái: “Được, chúc chị đi chơi vui vẻ.”

Hà Du đeo kính áp tròng vào, thu dọn hành lý, hết sức phấn khởi đi ra ngoài.

Mẹ Hà đi ngang qua, thấy Hà Hoan còn ở trong phòng thì kinh ngạc: “Hoan Hoan, con đang ở nhà à? Vậy người vừa mở cửa là ai?”

“Hả? Chị á.” Vẻ mặt Hà Hoan khó hiểu.

“Mẹ thấy con bé mặc quần áo của con.”

“… Mẹ, đổi quần áo thì mẹ không nhìn ra hai đứa con nữa à?”

“Các con nhìn giống nhau như vậy, mẹ cũng không nhìn kỹ, có lẽ là nhìn lầm rồi.”

Mặt trời chói chang, mọi người nóng đến mức cáu kỉnh không còn chút sức lực nào, nhưng bước chân của Hà Du lại thoải mái lạ thường. Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa nhà Lục Nam Giai vang lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp