Hạng mục du
lịch nổi tiếng ở huyện Vân là ra biển xem cá heo. Sáng sớm hôm sau, sáu người
ngồi trên thuyền ngắm cảnh.
Sau khi con tàu
đã rời xa bờ biển được mấy chục phút, tiếng người trên đất liền chìm trong
tiếng sóng. Đứng trên boong tàu, các du khách đều tự động im lặng không nói gì.
Giữa biển cả mênh mông rộng lớn, bọn họ là những người duy nhất ẩn nấp trên
chiếc thuyền ở nơi này.
Dù là buổi sáng
tinh mơ của mùa hè, ánh sáng mặt trời vẫn gay gắt như thường, những tia nắng
mặt trời phản chiếu qua nước biển làm mọi người không khỏi nhức mắt.
Sau khi lên
thuyền, Giang Ngưng được lão Đỗ dìu vào cabin vì bị say sóng, anh bảo rằng khi
nhìn thấy cá heo sẽ gọi cô.
Vu Giai Nghiên
lôi kéo Triệu Thư Tú đi vào boong tàu để phơi nắng vì bên kia không có ánh nắng
mặt trời.
Đương nhiên Hà
Du rất vui vẻ khi được hưởng thụ thế giới của hai người. Cô và Lục Nam Giai đeo
kính mát sau đó nhàn nhã dựa vào cột buồm.
“Em không nhìn
thấy đất liền nữa rồi.” Hà Du nhìn bốn phía giữa đại dương vô tận, trong phút
chốc bỗng không phân biệt được phương hướng.
“Đúng vậy.”
Không giống như
ở gần biển, gió biển ở đây có phần ngạo mạn hơn, ngoại trừ thổi tóc bay r� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.