Lúc đầu, Giang Ngưng nghĩ là nếu có
nhiều con gái thì cô sẽ bỏ Lão Đỗ ở lại một mình. Còn cô sẽ cứ như vậy mà chở
chị em bọn họ đến bờ biển. Làm như vậy sẽ khiến Hà Du và bạn gái cảm thấy thoải
mái hơn.
“Bờ biển hả? Tuyệt vời, tuyệt vời!” Vu
Giai Nghiên nghe xong, ánh mắt chợt sáng lên.
Triệu Thư Tú nghĩ nghĩ nói: “Nên chở
thêm Lão Đỗ đi cùng. Có con trai đi theo thì sẽ an toàn hơn.”
Vu Giai Nghiên tiếp lời: “Với lại, năm
đứa con gái thì sao mà ngủ được. Ngưng Ngưng, cậu vẫn nên chở Lão Đỗ theo, thế
là chẵn rồi.”
Giang Ngưng cảm thấy những điều vừa nói
rất có lý.
Ký túc xá dần dần vắng người. Phòng ngủ
của các cô thật sự rất náo nhiệt. Họ đều ngẩng cổ chờ mong đến cuối tuần.
Ban ngày, Hà Du và Triệu Thư Tú lên thư
viện để tự học. Giang Ngưng và Giai Nghiên thì đi dọn gạch ở phòng thí nghiệm.
Buổi tối chính là thời điểm để họ nói chuyện phiếm. Mặt khác mọi người đều tò
mò về người bạn sẽ đi biển cùng Hà Du.
“Hồi tớ còn nhỏ tớ vẫn luôn dành sự
quan tâm đặc biệt cho em gái của tớ. Tớ thực sự rất thích chơi cùng với em ấy.”
Hà Du đáp.
Giang Ngưng chen vào nói: “Hơn nữa còn
rất đẹp.”
Vu Giai Nghiên tán đồng nói: “Người đẹp
ai mà không thích.”
Chủ đề này nhanh chóng được lướt qua.
Phần lớn thời gian mọi người đều dùng để nghiên cứu xem nên mua đồ bơi gì.
Vu Giai Nghiên vẫn chỉ là vịt lên cạn,
vì vậy nên cô sẽ học bơi lội ở khoảng trống trong phòng ngủ. Cô bị Giang Ngưng
cười nhạo, nói cô tốt nhất là nên đi mua thêm cái phao bơi đi.
Vào buổi sáng cùng ngày, Lục Nam Giai
đi tới Nam Thành theo đúng hẹn.
Điều kỳ lạ là con đường đi thẳng từ đại
học Nam Thành đến huyện Vân không đi ngang thành phố nào cả. Thế nhưng Hà Du
vẫn dậy từ sớm, xuống giường và chạy thẳng tới ga Nam Thành để đón cô.
Cũng may là khi cô xuất phát vào giữa
trưa, Vu Giai Nghiên và những người khác vẫn chưa tỉnh nên không ai trêu chọc
cô.
Lục Nam Giai búi mái tóc dài thành một
búi, để hai lọn tóc rũ ở hai bên tai. Khi nhìn thấy Hà Du, cô hơi ngạc nhiên:
“Không phải em xuất phát từ trường sao? Sao em lại có mặt một mình ở đây?”
“Do một lát nữa sẽ không có thời gian
riêng cho hai đứa mình.” Hà Du thẳng thắn nói hết lời trong lòng: “Hiện tại,
chúng ta có thể đi ăn sáng với nhau, rồi sau đó quay trở lại trường học.”
Trong lòng Lục Nam Giai rất vui khi
nghe thấy điều này. Cô ngay lập tức đồng ý.
Vào lúc giữa trưa, Hà Du và Lục Nam
Giai đi đến tầng dưới của ký túc xá, bắt gặp Lão Đỗ đang vô cùng lo lắng.
Lão Đỗ nhìn thấy Hà Du, giống như nhìn
thấy cứu tinh vậy. Ngay lập tức xông tới: “Hà Du, em mau đi lên hối mọi người
đi, sắp đến giờ khởi hành rồi. Anh phải đi lái xe liền nếu không lát nữa sẽ
không vào được đâu.”
“À, vâng.” Vừa đúng lúc cô cũng muốn đi
lên lấy hành lý.
Lão Đỗ nói lời cảm ơn. Anh lo lắng đạp
chiếc xe đạp công cộng rời đi.
Hà Du kêu Lục Nam Giai kiếm chỗ nào râm
mát ở dưới lầu chờ cô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.