Năm Tháng Của Các Nàng

CHƯƠNG 37: ĐỒNG HÀNH


10 tháng

trướctiếp

Lúc trước Lục Nam Giai ngủ rất ngon. Cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi những tiếng động lạ xung quanh, nhưng hôm nay cô mất ngủ vì âm thanh ồn ào vọng lên từ tầng dưới. Lục Nam Giai lặng lẽ ngắm Hà Du nằm bên cạnh mình. Những cảm xúc thăng trầm dữ dội trong ngày có lẽ đã khiến cô ấy rất mệt mỏi nhưng giờ cô ấy đang ngủ rất say cùng với hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.

Chỉ đến khi mấy con mèo ở tầng dưới chạy đi xa thì Lục Nam Giai mới từ từ chìm vào giấc ngủ với tiếng thở ra vào nhẹ nhàng.

Nếu ngủ không sâu giấc thì sẽ có những giấc mơ kỳ lạ.

 

Trong mơ, cô thấy mình và Hà Du  đã cùng nhau trở về đêm tuyết rơi trước khi năm mới đến. Đêm đó mặc dù  Hà Du đã thực sự rơi nước mắt nhưng tuyệt đối không giống như ở trong mộng, rõ ràng Hà Du trong mơ khóc thảm hơn,  đến cuối cùng thì lại uất ức mà hỏi: “Tại sao vậy? Cô Lục…”

Cô Lục...

Lục Nam Giai giật mình tỉnh giấc thở hổn hển rồi quay đầu lại nhìn Hà Du thì thấy cô  vẫn còn đang say giấc. Không giống như bản thân, Hà Du dường như đang có một giấc mơ đẹp bởi vì khóe miệng của cô có hơi mỉm cười.

Lục Nam Giai thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhắm mắt lại và rất nhanh sau đó cô cũng đã  tiến vào giấc mơ thứ hai.

Giấc mơ thứ hai thậm chí còn khó giải thích hơn và tồi tệ hơn giấc mơ lúc nãy.

Trong giấc mơ, cô đã ở trong khuôn viên của trường cấp 3 Thân Nam một lúc và khuôn viên của trường đại học Nam Thành trong một khoảng thời gian. Lúc đầu, Lục Nam Giai đang nắm tay Hà Du thì đột nhiên có một người chạy tới trước mặt họ, sau đó  Hà Du  lại buông tay cô ra và định đi theo người đó.

“Hà Du!”

Lục Nam Giai muốn gọi cô dừng lại nhưng dường như Hà Du không nghe thấy. Nhưng khi người mang cô đi quay đầu lại thì đó lại là khuôn mặt của Nguyên Hâm.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì Lục Nam Giai  cảm giác giống như có tảng đá lớn đè lên ngực cho nên cô  đã ngồi dậy để giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng.

Lúc này Hà Du cũng đã thức dậy rồi. Đôi mắt cô lim dim vì vẫn còn  ngái ngủ,  hỏi: “Mấy giờ rồi?”

sau khi Lục Nam Giai tỉnh giấc thì giọng nói có chút nhẹ nhàng mềm mại hơn hẳn: “Sắp tám giờ rồi.”

Vẫn còn sớm nên Hà Du lại giấu mặt vào giường rồi cuộn mình vào trong chăn và nhắm mắt lại. Lục Nam Giai nhìn  cô rồi khẽ mỉm cười, sau đó  thì cũng nằm xuống và dựa sát vào người Hà Du để hấp thụ hơi ấm không có trong giấc mơ.

 Mãi cho đến gần trưa  thì hai người mới thật sự thức dậy,  sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cùng nhau đi đến quán mì Tần Quan dưới lầu. Tất nhiên là ông chủ đã quên mất họ cho nên đã giới thiệu món ăn cho họ một cách rất nhiệt tình.

“Cháu muốn sủi cảo canh thịt viên.” Hà Du chỉ tay vào thực đơn. Lục Nam Giai cũng gọi món giống như vậy.

Ông chủ giả vờ ngạc nhiên khi nghe những lời này: “Này, món cháu gọi là món người dân �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp