Năm Tháng Của Các Nàng

CHƯƠNG 18: ĐẤT KHÁCH


10 tháng

trướctiếp

Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Hà Du ngủ gật liên tục, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh. Khi máy bay hạ cánh đã là buổi trưa giờ địa phương.

Sau khi hoàn thành thủ tục nhập cảnh, Hà Du bắt taxi tới căn nhà cho thuê ngắn hạn mà nhóm Vu Giai Nghiên đã tìm với nhau. Vừa vào cửa, cô liền nhận ra trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ thấy hai cái va li lớn, chứng tỏ hai người có mặt ở đây. Nghe thấy tiếng động của Hà Du, một trong những cánh cửa phòng ngủ mở ra, là Giang Ngưng.

“Hà Du, cậu tới rồi à? Tớ và Vu Giai Nghiên đang nghĩ ngủ thêm một lát nữa đợi cậu tới.”  Nói xong liền đi gõ một cửa phòng khác.

“Giai Nghiên, Hà Du tới rồi, chúng ta đi siêu thị thôi.”

Trong phòng không có tiếng động, có lẽ người trong phòng đã ngủ say rồi. Hà Du cảm thấy hơi mệt, chỉ nhẹ giọng nói: “Để buổi chiều đi cũng được, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”

Giang Ngưng khẽ gật đầu đồng ý rồi trở về phòng của mình.

Hà Du cũng để hành lý ở phòng khách, đi vào phòng ngủ, vừa đặt đầu xuống gối đã bị cơn buồn ngủ bao lấy. Cô cầm lấy điện thoại, cố gắng tỉnh táo một chút, nhắn tin báo bình an cho gia đình, rồi nhắn cho Lục Nam Giai một câu “Tới rồi”, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi cô thức dậy lần thứ hai, bầu trời ngoài cửa sổ đã được bao phủ bởi hoàng hôn màu cam nhạt. Bên trong phòng vẫn yên tĩnh, Hà Du mơ màng tính toán chênh lệch múi giờ, hiện tại ở Trung Quốc vẫn chưa tới giờ thức dậy. Tuy nhiên khi cầm điện thoại lên, cô lại nhìn thấy tin nhắn của Lục Nam Giai được gửi cách đây vài phút trước: [Ở bên đó nhớ chú ý an toàn, học hành chăm chỉ nhé.]

Hà Du lập tức trả lời: [Sao cô dậy sớm vậy? Trong nước mới có năm giờ sáng.]

[Đêm ngủ không được ngon nên dậy sớm.]

Hà Du đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ. Đây là một thị trấn ven biển có nhiều trường đại học nổi tiếng, tuy rằng không phải là một căn phòng hướng biển nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài con chim biển bay qua. Bởi vì là buổi tối nên trên phố khá ít người, phần lớn đều là sinh viên. Cô chụp một tấm ảnh gửi cho Lục Nam Giai: [Cho cô xem bầu trời ở đây.]

[Rất đẹp.] Lục Nam Giai cũng gửi lại một bức ảnh mặt trời mọc ngoài khung cửa sổ.

Nhìn vào phong cảnh thành phố quen thuộc trong bức ảnh và bóng dáng lờ mờ phản chiếu từ tấm kính, Hà Du cảm thấy nhớ nhà, dù cho cô mới đến đây chưa được bao lâu.

[Em đã bắt đầu nhớ nhà rồi.] Cũng bắt đầu nhớ cô.

[Ha ha, em vừa mới đến đó mà, biết phải làm sao bây giờ? Vẫn còn một học kì nữa.]

Hà Du nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn yên tĩnh. Dường như trên thế giới lúc này, ngoài khung cảnh này ra thì cũng chỉ còn lại một mình cô. Cô đột nhiên hiểu ra câu chuyện thời còn trẻ là quan niệm nghệ thuật về dây leo khô, cây cổ thụ và những con quạ mờ nhạt*.

*Đoạn này mình không hiểu lắm, chắc là nghệ thuật gì đó của TQ.

[Em có thể nghe giọng của cô không?]

Có lẽ bởi vì tỉnh giấc một mình vào lúc hoàng hôn, tâm tình quá mức vắng vẻ bi thương nên khi nói ra câu đó, Hà Du còn cảm thấy yêu cầu của mình có hơi vô lý. Nhưng Lục Nam G

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp