Trò Chơi Cuộc Sống

CHƯƠNG 4: CHẠY BỘ


10 tháng

trướctiếp

Trần Tú Tú ăn non nửa đĩa nộm dưa chuột, hễ Trần Tú Tú ăn một miếng là Giang Phong sẽ lập tức nghe thấy giọng nói thông báo tuyệt vời của hệ thống.

- Đinh ~ Nhận được 10 điểm kinh nghiệm.

- Đinh ~ Nhận được 8 điểm kinh nghiệm.

- Đinh ~ Nhận được 8 điểm kinh nghiệm.

….

So với bà Vương Tú Liên thẳng thừng cho 1 điểm kinh nghiệm, Trần Tú Tú chẳng khác nào một vị khách cực kỳ hào phóng. Âm thanh thông báo hay tai không ngừng vang lên, khiến Giang Phong bất giác nhớ lại khoảng thời gian cấp ba ở cùng Trần Tú Tú. Lạp xưởng nướng, đậu hũ chiên, bánh bao chiên, bánh cuốn, chả giò chay, dimsum tiểu long bao (bánh bao nhỏ hấp), xíu mại, sủi cảo chiên,... Mới nghĩ tới thôi mà đã thấy hơi đói bụng.

Trần Tú Tú ăn hết chén cháo trắng lúc nào không hay, cô ợ một cái. Có lẽ chén cháo này sẽ cảm thấy rất vinh dự, xưa chỉ có món chân giò phá lấu của ông Giang Kiến Khang mới được hưởng sự ưu ái như vậy.

- Toi rồi! - Một giây trước đó, trên mặt Trần Tú Tú còn nở một nụ cười tràn trề hạnh phúc vì được ăn no, mà một giây sau sắc mặt đã trở nên rất khác thường: - Hôm nay ăn vượt quá ca-lo cho phép rồi!

Giang Phong không hiểu, một chén cháo trắng chẳng có lấy một giọt dầu mè sao lại có thể vượt quá chỉ số ca-lo cho phép.

- Chết tiệt! - Trần Tú Tú tức giận siết tay thành nắm và đập lên bàn một cái.

- Một chén cháo thôi mà, sẽ không sao đâu. - Giang Phong khuyên nhủ.

Trần Tú Tú vẫn lắc đầu.

- Anh không hiểu đâu, giảm béo là vậy. Anh buông thả bản thân một lần thì ắt sẽ có lần hai, sau này tất cả những nỗ lực đều bỏ sông bỏ bể.

Phụ nữ đúng là đáng sợ!

Giang Phong không khỏi cảm thán trong lòng.

- Em có thể thử chạy bộ. - Giang Phong nảy ra một ý, lập tức đề nghị: - Bạn cùng phòng của anh giảm cân bằng cách chạy bộ, khá là hiệu quả. Bây giờ em còn nhẹ chán, sẽ không khó khăn lắm đâu. Anh chạy chơi chơi mà còn có thể chạy hẳn 10 cây số mà.

- Thật không? - Trên mặt Trần Tú Tú đầy vẻ hoài nghi, khả năng nói dối của Giang Phong thì từ bé cô đã được chứng kiến rồi.

- Tất nhiên. - Giang Phong lộ ra vẻ mặt chân thành.

Chẳng qua, bạn cùng phòng chạy bộ giảm cân, nhưng người gầy đi lại là hắn - người chạy cùng.

- 7 giờ sáng mai nha, hẹn ở dưới lầu. - Giang Phong quả quyết đưa ra quyết định.

Trần Tú Tú do dự một lúc, cuối cùng gật đầu coi như đồng ý.

– Bạn đang theo dõi truyện “Trò chơi cuộc sống" được edit và đăng tải miễn phí tại ứng dụng TYT, đọc truyện tại TYT để ủng hộ nhóm dịch –

Nhắc đến câu chuyện chạy bộ giảm cân thì không thể không kể về cậu bạn cùng phòng của Giang Phong - Vương Hạo. Anh chàng đắm say trong tình yêu cho nên càng ngày càng béo, cuối cùng bị bạn gái bỏ. Một mối tình đi qua, chẳng để lại cho anh chàng Vương Hạo thứ gì ngoài “béo". Vương Hạo béo lên rất nhiều, sau khi rút ra được bài học xương máu thì quyết định chạy bộ giảm cân. Anh chàng lại lo bản thân không kiên trì nổi, bèn kéo Giang Phong chạy cùng mỗi ngày sẵn tiện giám sát anh chàng.

Bước chân vào con đường chạy bộ, anh chàng cùng ăn nhiều không ít. Cái bụng được nuôi dưỡng bằng tình yêu của cô bạn gái cũ đã giãn ra rồi, sau khi vận động thậm chí còn giống cái động không đáy hơn - thành công biến Vương Hạo từ một anh chàng hơi mũm mĩm thành một anh chàng mập thật sự. Kinh nghiệm giảm cân thảm thương của người bạn cùng phòng nhắc nhở Giang Phong rằng: vận động có thể làm tăng cảm giác thèm ăn của mọi người.

Trên mặt Trần Tú Tú đầy vẻ mệt mỏi, trong vòng một năm Trần Tú Tú đã biến cái dạ dày voi của mình thành cái dạ dày chim nhỏ xíu - có vẻ như còn muốn tiếp tục đẩy bản thân vào chỗ chết. Giang Phong không khỏi công nhận chú Trần dễ tính, nếu như chính hắn cũng làm như vậy, ông Giang Kiến Khang không áp dụng phương pháp nhồi cho vịt ăn dùng phễu nhét đồ ăn vào bụng hắn mới là lạ. 

Ông Giang Kiến Khang và bà Vương Tú Liên đã ngủ, Giang Phong rón rén bước vào. Sau khi rửa mặt xong thì trở về phòng, kiểm tra bảng thuộc tính.

(Xin phép lược bỏ phần lặp lại)

2. [ Tâm nguyện của hàng xóm ] Trần Tú Tú - con gái của Trần Đốc Tụ, dạo này sa vào ăn kiêng giảm cân, người chơi hãy hoàn thành tâm nguyện của hàng xóm là giúp Trần Tú Tú khôi phục chế độ ăn uống bình thường.

Nhắc nhở: Bởi vì Trần Tú Tú ăn kiêng cho nên đã xuất hiện dấu hiệu nôn mửa và kén ăn, người chơi nhớ phải tranh thủ thời gian. (Trần Tú Tú thật sự thích ăn nộm dưa chuột)

Phần nhắc nhở của nhiệm vụ có thêm một câu, giải thích vì sao tối qua Trần Tú Tú ăn đĩa nộm dưa chuột lại cho rất rất nhiều điểm kinh nghiệm.

“Người chơi hãy tự khám phá", là như vậy sao?

Chỉ khi khám phá ra điều gì đó, trò chơi mới  thêm lời giải thích. Nếu không phát hiện, trò chơi cũng sẽ không chủ động cho biết.

Nhiều năm như vậy, Giang Phong chỉ biết Trần Tú Tú thích ăn một đĩa nộm dưa chuột trước khi ăn cơm và đặc biệt là dưa chuột do chính hắn làm. Hoá ra không phải bởi vì bản thân nhiều năm khổ luyện có thể làm được nộm dưa chuột ngon hết sảy con bà bảy, là do trong lúc thêm giấm hắn luôn không kiểm soát được lượng giấm mà cho nhiều hơn. Sau khi biết được sự thật, Giang Phong suýt nữa thì rơi nước mắt.

Hắn chọn “Yes" ở cột cấp bậc, trừ cấp bậc và điểm kinh nghiệm còn thừa biến thành:

Cấp bậc: 1 (109/200)

Giá trị kinh nghiệm còn lại: 0

Giao diện thuộc tính không có bất kỳ thay đổi nào.

Giá trị kinh nghiệm không liên quan gì đến cấp bậc chăng?

Giang Phong cho rằng không phải, có lẽ cấp bậc của hắn quá thấp cho nên chưa đủ điều kiện kích hoạt. (Autumnnolove x TYT)

Sáng mai có hẹn đi chạy bộ với Trần Tú Tú, Giang Phong không tiếp tục nghiên cứu giao diện thuộc tính nữa mà chỉnh đồng hồ báo thức lúc 6 giờ 30 rồi chìm vào giấc ngủ.

*****

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong thay quần áo thể thao. Mắt vẫn còn buồn ngủ, mơ màng đẩy cửa ra. Trần Tú Tú đã có mặt ở cửa, ăn mặc quần áo khá rộng và đi giày thể thao. Bởi vì đi chạy bộ, cho nên cô còn cố ý cột tóc cao thành đuôi ngựa.

Nhìn thấy Trần Tú Tú, Giang Phong khựng lại một nhịp:

- Sao em tới sớm mà không gõ cửa hối anh?

Trần Tú Tú nhìn xuống đồng hồ, nói:

- Nếu 7 giờ anh còn chưa ra thì em sẽ gõ cửa. Chạy như thế nào?

Trần Tú Tú có vẻ nôn nóng muốn vào việc ngay. Chạy bộ ở khu này khiến Trần Tú Tú có cảm giác tinh thần phấn chấn. Cô cảm thấy như mình trở lại 60 ki-lo-gram, chứ không còn là bà cô nặng 85 ki-lo-gram nữa. Đây là cảm giác mà ba ngày không ăn cơm gầy đi hai cân cũng không thể đổi lại được.

- Chạy đến trường Nhất Trung đi! - Nhất Trung là trường học cũ của Giang Phong và Trần Tú Tú, những bạn hàng bán quầy thức ăn quanh trường Nhất Trung có lẽ không biết hiệu trưởng trường này là ai nhưng chắc chắn sẽ không thể không biết Trần Tú Tú là ai. Dù sao Trần Tú Tú cũng từng là nhân vật “ăn hết mọi thứ" một thời.

- Đúng lúc có thể đi ra cổng sau ăn sáng. - Giang Phong vờ như vô tình nói ra.

- Ăn sáng nữa hả? - Trần Tú Tú nhíu mày. Hôm nay cô đi chạy bộ vốn dĩ là để tiêu hoá bớt chén cháo tối qua, giờ lại ăn thêm bữa sáng khó mà tránh khỏi mất nhiều hơn được. Trong từ điển của những người ăn kiêng giảm cân không có hai từ “bữa sáng".

- Vận động nhiều như vậy mà không chịu ăn sáng coi chừng ngất xỉu đó. - Giang Phong nói. Từ chỗ bọn họ đến trường trung học Nhất Trung khoảng 3 cây số, với người mới tập chạy bước nhỏ như Trần Tú Tú thì đây là quãng đường không ngắn.

- Em uống cốc sữa đậu nành được rồi. - Trần Tú Tú lựa chọn nhượng bộ.

Chạy bước nhỏ nói nghe thì dễ, nhưng thực chất không dễ dàng chút nào với người mới chạy. Giống như Vương Hạo vào ngày đầu tiên chạy bộ đã hạ quyết tâm phải chạy 10 ki-lo-met, nào ngờ mới chạy được có bốn vòng đã bỏ cuộc đi tới căn-tin tự thưởng cho mình một bữa sườn xào chua ngọt.

Chỉ có 3 cây số mà chạy mất hẳn một tiếng đồng hồ. Cả người Trần Tú Tú ướt đẫm mồ hôi, cô ngồi trong quán ăn vặt Sa Huyện nằm ở cổng sau của trường trung học Nhất Trung hong quạt. Sau khi gầy xuống còn 60 ki-lo-gram, cô chưa từng đổ mồ hôi nhiều thế này.

- Muốn ăn chút gì không? - Giọng của Giang Phong vang lên bên tai Trần Tú Tú thật sự rất giống lời thì thầm của ma quỷ.

Đương nhiên là cô muốn ăn. Cô muốn uống sữa đậu nành mới xay thêm hai muỗng đường của bà nội Trương ở cổng trường trung học Nhất Trung; Cô muốn ăn hột gà trà trong con ngõ nhỏ được ngâm đến độ nước trà thấm hết vào trứng; Cô muốn ăn mì trộn tương thêm ít dưa chuột và hành lá; Cô muốn ăn sủi cảo hấp của quán ăn vặt Sa Huyện này nữa!

- Một ly sữa đậu nành thôi, không đường. - Trần Tú Tú đang rất nghi ngờ Giang Phong cố tình, khoanh vùng lộ trình chạy bộ tới đây.

- Cô bé có muốn nếm thử sủi cảo hấp của tiệm dì không? Ngon lắm, trước kia có một bạn học ở trường trung học Nhất Trung phải ăn mấy xửng mỗi ngày luôn đó! - Vẫn như mọi khi, bà chủ ra sức quảng cáo món sủi cảo hấp nhà mình cho những khách hàng mới. 

- Giang Phong à, sao con không khuyên nhủ bạn gái con. Bây giờ cô bé vừa mới vận động xong, lại không chịu ăn uống gì thì cơ thể không chịu được đâu.

- Bà chủ, cổ là Trần Tú Tú đó. - Giang Phong cười nói, gọi hai xửng sủi cảo hấp và một chén chè đậu xanh.

- TÚ TÚ?! - Giọng của bà chủ lúc này hoàn toàn có thể sánh vai với giọng của bà Vương Tú Liên.

- Tú Tú trở nên xinh đẹp rồi! Đúng là con gái 18 tuổi khác bọt! Làm dì không nhận ra luôn. Tới quán của dì sao lại có thể không ăn sủi cảo hấp? Nào, nào, nào, lên một xửng nhé. Đừng để bản thân đói tới kiệt sức, sao con có thể bỏ bữa sáng cơ chứ? Ăn hết dì lại lấy thêm cho con 6 xửng, còn không đủ nữa dì cho con luôn cả cái lồng hấp.

Dưới sự nhiệt tình của bà chủ, Trần Tú Tú chỉ có thể tiếp tục nhượng bộ. Từ một ly sữa đậu nành ban đầu biến thành một xửng sủi cảo hấp và một ly sữa đậu nành.

Trần Tú Tú gắp một miếng sủi cảo hấp, hung dữ lườm lườm Giang Phong:

- Anh cố ý thì có! Anh dụ em tới chỗ này ăn uống!

- Sao vậy? Sủi cảo hấp nhà dì ấy ăn không ngon hả? - Giang Phong bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: - Hoá ra hồi nhỏ chúng ta không hiểu chuyện, cứ luôn cho rằng sủi cảo hấp quán này là sủi cảo hấp ngon nhất thế giới.

Giang Phong cho vào miệng một miếng sủi cảo hấp, nhai nhai vài cái rồi mới nuốt xuống.

- Sau khi lên đại học, đi học xa nhà, mới phát hiện ra sủi cảo hấp nhà dì ấy thật sự là sủi cảo hấp ngon nhất trên đời. 

Trần Tú Tú không thể phản bác. Vừa mới chạy bộ khiến máu lưu thông, cơ thể tiết ra Insulin, hệ tiêu hoá vốn đã trống rỗng của Trần Tú Tú bắt đầu hoạt động nhanh hơn và không ngừng phát ra tiếng phản kháng đối với cơ thể của cô. Sau khi bỏ đói bản thân cả năm, cô tưởng bản thân đã quen nhịn đói.

Trần Tú Tú không còn điềm tĩnh và thong thả ăn nộm dưa chuột giống như tối qua, trái lại lúc ăn sủi cảo hấp có phần gấp gáp. Giang Phong thừa thắng xông lên, hỏi:

- Ngày mai chạy nữa không?

- Ừm.

Trần Tú Tú cắn mạnh một miếng sủi cảo hấp. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp