Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào

  Chương 4. Em gái thật, em gái giả.


10 tháng

trướctiếp

Nghiêm Túc giúp Chu Tiếu Tiếu đặt đồ ăn và cá xuống xong, sau đó bước ra cửa chạy thể dục, chạy qua đường lớn, đi vào đại học, hai bên là đại lộ Lâm Âm, cây xanh tươi tốt, bóng cây tỏa ra xanh ngắt. Chạy bộ dưới tán cây, mặc dù là giữa tháng bảy mùa hè, vẫn có những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua. 

Chạy được hơn nửa đại lộ Lâm Âm, bên trái là sân thể dục của trường đại học, cho dù đã là sáu giờ rưỡi sáng, có rất nhiều người chạy bộ trên đường chạy, ở giữa là sân bóng đá với thảm cỏ xanh, bên cạnh là sân bóng rổ và sân tennis cũng có rất nhiều người.

Nghiêm Túc ở đối diện trường học cảm thấy rất hài lòng, thư viện, sân thể dục, nhà ăn, anh sống gần với những nơi anh thường xuyên đến, giúp anh giảm bớt thời gian đi lại, ngoại trừ năm nay phải đi thực tập, thường xuyên phải lái xe đi đến khu thương mại sầm uất.

Chạy thể dục một tiếng đồng hồ, từ cửa bên cạnh sân thể dục rẽ phải ra ngoài là căn tin thứ hai của trường học.

Nhưng mà hôm nay, anh không cần đi ăn ở căn tin, chạy bộ xong rồi về tắm, Chu Vũ Thiên gõ cửa, trong miệng còn đang ngậm trứng chần nước sôi nóng hổi, vừa sợ nóng vừa không muốn nhả ra, mơ hồ mà la lên: “Cậu mau tới đây ăn sáng đi, Tiếu Tiếu hỏi cậu ăn trứng rán nửa sống hay là ăn chín.”

Nghiêm Túc còn đang xoa mái tóc đang ướt của mình, đi ra cửa, theo Chu Vũ Thiên ngồi vào cuối bàn, nhìn các món ăn ở phía xa, nhìn thấy những món ăn sáng nóng hổi đặt trên bàn, sữa nóng hầm hập, mùi thơm ngào ngạt của món trứng chần nước sôi, những miếng khoai tây chiên nóng hổi được bọc trong bánh tortila, và một dĩa rau diếp xanh tươi đặt bên cạnh.

Bấy nhiêu vẫn còn chưa xong, Chu Tiếu Tiếu lại từ phòng bếp đi ra, bưng một nồi chè đậu xanh đã nguội bớt tới đây, nói: “Chè đậu xanh vẫn còn hơi nóng, ăn xong rồi uống cái này, phần còn lại em sẽ để trong tủ lạnh, trở về là có thể uống lạnh được.”

Nghiêm Túc nâng mắt nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu bận bịu, cảm thấy cô không giống sinh viên năm nhất mới nhập học, cũng không giống em gái được anh trai yêu thương, mà giống như là một nữ đầu bếp của nhà họ Chu.

Anh không phải là người hay suy nghĩ những chuyện lung tung, nhưng mà có một số chi tiết anh nhớ rất rõ ràng. Trong đầu anh nghiêm túc phân tích lại những chi tiết trong hai ngày qua.

Thứ nhất, anh và Chu Vũ Thiên quen biết nhau bốn năm, cho tới bây giờ, khi nghỉ đông và nghỉ hè, Chu Vũ Thiên đều đi máy bay, không bao giờ ngồi xe, huống hồ là ngồi ghế cứng mười sáu tiếng đồng hồ.

Thứ hai, hành lý của Chu Vũ Thiên được ba mẹ cậu ấy mua cho hai cái size lớn, còn hành lý Chu Tiếu Tiếu lại là size nhỏ có thể xách tay lên máy bay được. Mặc dù là đi ra ngoài hoặc là học đại học trong nước, cũng không nên có khác biệt lớn như vậy. Huống chi, Chu Tiếu Tiếu còn là sinh viên mới nhập học.

Thứ ba, bây giờ, di động đang nằm trên bàn ăn, Chu Vũ Thiên dùng điện thoại Apple mới nhất, còn Chu Tiếu Tiếu sử dụng loại điện thoại thông minh bình thường bị nứt màn hình, còn mới nhiều nhất là 50%. Nếu hiện tại trên trang thương mại điện tử, gõ tìm kiếm điện thoại thông minh, sắp xếp giá cả từ thấp đến cao, nhiều nhất không quá hai trang là có thể tìm thấy loại điện thoại Chu Tiếu Tiếu đang dùng. Gia đình có thể cho Chu Vũ Thiên đi du học, làm sao lại thảm thương đến vậy?

Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống, chú ý tới ánh mắt của Nghiêm Túc, cô cong mắt lên cười. Nghiêm Túc vừa mới chạy bộ về, nước còn đọng trên tóc nhỏ xuống, quần áo có phần hơi ẩm ướt, hiện ra đường cong cơ thể do được rèn luyện hằng ngày, ngồi dựa lưng vào chỗ đó, ngoại trừ khuôn mặt có phần lạnh lùng, thậm chí còn có phần nghiêm túc, thì cũng không uổng công sáng sớm cô bận rộn như vậy. Cô nhìn chằm chằm thức ăn bị bao quanh bởi khói của chảo nóng một thời gian dài, giờ phút này có thể ngồi xuống ăn cơm rồi, cũng không có hứng thú nhìn xem đàn anh trước mắt mình suy nghĩ cái gì.

Bây giờ Nghiêm Túc không phải là người vô cảm, anh rất nghiêm túc, anh đang muốn tự hỏi xem liệu có nên trộm hỏi Chu Vũ Thiên về vấn đề của em gái cậu ấy hay không. Nhưng mà anh lại cảm thấy không ổn, chuyện anh em nhà người khác, nếu anh tùy tiện tìm hiểu, người ngoài nhìn không được chuyện quá khứ, cũng không biết đúng sai. Lỡ như là do Chu Tiếu Tiếu thích nấu ăn thì sao?

Còn một chuyện khác, anh lại cảm thấy nhà họ Chu chắc chắn không thể đối xử với con gái như vậy. Chu Vũ Thiên tuy rằng là một đứa ngốc hay xúc động, nhưng là một người nhiệt tình, là một người tốt thích giúp đỡ khắp nơi.

Nghiêm Túc do dự một lúc lâu, tạm thời gác lại chuyện này ở trong lòng.

Ăn qua đồ ăn sáng, đi qua cửa trường học, Chu Vũ Thiên không có dẫn Chu Tiếu Tiếu đi dạo qua trường học trước, mà là đi tới tầng hầm thứ hai của nhà thi đấu, vì anh ấy muốn dẫn Chu Tiếu Tiếu đi làm quen với một người bạn.

Dưới tầng hầm thứ hai của nhà thi đấu, dường như hơn phân nửa mặt đất đều được trải thảm, đây là sân tập luyện của rất nhiều câu lạc bộ thể thao và tiết học thể dục trong trường, nhưng hiện tại đang là nghỉ hè, ở đây không có người, chủ yếu chỉ có một cô gái đang âm thầm chuẩn bị cho cuộc thi đấu.

“Tiếu Tiếu, đây là em gái giả của anh!” Tay Chu Vũ Thiên kéo tóc đuôi ngựa của một cô gái đang mặc bộ đồ võ thuật đai đen, bị cô ấy bắt lấy cổ tay, vật ngã anh ấy xuống đất qua vai cô ấy.

Chu Tiếu Tiếu không bị hoảng sợ, cười hì hì khi nhìn thấy hai người đang đánh nhau, “em gái giả” nhìn qua chính là cố ý vật ngã, hơn nữa Chu Vũ Thiên cũng có tập luyện, không bị ngã xuống.

“Em gái giả” đuổi kịp đạp qua một cước, nổi giận nói: “Ra ngoài và cởi giày ra!”

“A… Tôi sai rồi, tôi sai rồi, là em gái Tưởng, không phải là em gái giả.” Chu Vũ Thiên nhanh nhẹn mà chạy đi, tránh được một đạp này, đi qua bên cạnh mới đứng lên, đỡ phải giẫm lên làm dơ chỗ này. Anh ấy đứng lên, trốn phía sau Chu Tiếu Tiếu, hai tay anh ấy đẩy Chu Tiếu Tiếu về phía em gái Tưởng, nói: “Đây là em gái thật của tôi, Chu Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu, đây là ‘em gái giả’ của anh, Tưởng Đồng, một con người bạo lực mới được chọn vào câu lạc bộ. Trong kì nghỉ hè, cô ấy đang chết nghẹn dưới đây để chuẩn bị thi đấu, đoán chừng nghẹn đến nỗi biến thái rồi.”

“Em chính là Tiếu Tiếu hả!” Có Chu Tiếu Tiếu làm lá chắn, Tưởng Đồng sẽ không ra tay, xem như không nghe thấy lời của Chu Vũ Thiên.

Cô ấy tuyệt đối không sợ người lạ, lại gần Chu Tiếu Tiếu, sờ lên khuôn mặt bóng loáng của cô một lúc: “Thật đúng là cô bé có má lúm đồng tiền đáng yêu, sao phải làm em gái của tên xấu xa kia chứ, về sau em cứ đi theo chị, chị sẽ bảo vệ em!”

“Ừ, ừ, ừ, đúng vậy, đúng vậy!” Chu Vũ Thiên thấy Tưởng Đồng quấn lấy Chu Tiếu Tiếu, chạy nhanh về trước tầm hai mét, cười hì hì nói thêm: “Em gái giả thật là một người vô cùng thông minh, về sau em gái thật của tôi liền giao cho cậu đó, đừng để cho người khác bắt nạt nó đấy!”

Tưởng Đồng giả vờ chạy lại để đạp một cái, nhưng mà Chu Vũ Thiên đã tính chuẩn, cô ấy sẽ không bước ra ngoài làm bẩn đôi giày đặc biệt của mình, nên anh ấy thuận lợi tránh được một kiếp.

Hai cô gái này trước đó đã nghe tên của nhau, nhưng chưa được gặp mặt, cùng trò chuyện trong chốc lát liền trở nên thân thuộc.

Chu Vũ Thiên đi dạo khắp nơi ở tầng hầm thứ hai, nơi anh ấy đã học bốn năm, đứng dưới cờ hiệu, bắt chuyện với Chu Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, em mau khen ngợi anh trai mình có hành động dũng cảm đi nào!”

Chu Tiếu Tiếu và Tưởng Đồng đi qua, Tưởng Đồng cách chỗ cờ hiệu còn chưa tới hai mét liền dừng lại, bởi vì cô ấy không muốn bước vào nơi không sạch sẽ, đứng ở xa mà cười nhạo: “Thôi đi, mỗi lần gặp cậu đều phải nghe một lần, một nửa cờ hiệu kia là của cậu ấy! Chuyện cũ rích này chị đã nghe nhiều tới mức lỗ tai đóng kén rồi đấy!”

Chu Vũ Thiên làm bộ như không nghe thấy lời mỉa mai này, kiên trì muốn kể cho em gái nghe về chuyện đỉnh cao đầu tiên của đời mình.

Năm đó, anh ấy nhập học, bên ngoài cửa bắc của trường học đang thi công, trở thành nơi rất lộn xộn, xung quanh đều là nhà dựng lên tạm bợ, cửa bắc của trường chủ yếu là nơi trồng cây, rừng cây nhỏ và hồ nước trong trường đều ở bên đó, rừng cây và hồ đều chiếm một diện tích không nhỏ, bao năm qua không có mấy ai để ý đến, nhưng có vài người đã vô tình trượt chân, không chỉ một hai người rơi xuống, đó là câu chuyện hằng đêm của sinh viên mới ở kí túc xá, vì vậy trường học sẽ dặn dò một lần, tốt nhất là sinh viên không nên đi qua khu cửa bắc trước khi xây dựng xong, nhất là khi trời tối.

Nhưng có người sẽ đi tắt, hoặc là có kẻ gan dạ sẽ đi bên đó, bởi vì có hai chuyến xe buýt đêm dừng trạm cách cửa bắc là gần nhất. Tối đó, Chu Vũ Thiên cũng đi qua đó một lần, anh ấy chạy đến trường học kia để nghe một giáo sư nổi tiếng chia sẻ, về trễ, lại tự nhận mình là kẻ tài cao gan lớn, liền trực tiếp đi qua cửa bắc.

Đi một vòng qua công trình, lại đi qua hai nhà tạm bợ, sau khi thi công, ngay cả đèn bên đường cũng bị hư mấy cái, vài chỗ tối đến nỗi không thấy rõ năm ngón tay, bóng đêm mờ ảo, ngoại trừ loáng thoáng có vài tiếng nói lớn do uống quá chén từ bên các dãy nhà tạm bợ thì chỉ có tiếng lá cây kêu xào xạc ở cửa bắc.

“Thật đáng sợ.” Chu Vũ Thiên thầm nghĩ trong lòng, nếu gặp các bạn học nữ nhát gan, ở đây đêm tối gió lớn như vậy, chắc là hối hận đến phát khóc.

Ai đó luôn cảm thấy, trong khu đại học, nghe như là một nơi an toàn. Nhưng cũng không phải luôn là như vậy. Cũng không phải nơi phố xá sầm uất, rừng cây và hồ nước lại chiếm diện tích không nhỏ, ban đêm tới đây có rất nhiều góc chết.

Vừa mới đi qua một khúc cua, Chu Vũ Thiên nhìn thấy có bạn nam phía trước, nhanh chóng đi nhẹ nhàng tới chỗ bọn họ, ở góc nhìn này, anh ấy còn nghe thấy hình như có tiếng khóc và âm thanh cầu cứu của bạn nữ nào đó, nghe giống như đang bị người khác quấy rối.

Vài năm trước đây, anh ấy được ba mẹ cho đi học các loại quyền võ thuật, nghe thấy như vậy liền nổi giận, nhanh chóng đi về phía bạn nam trẻ tuổi đó. Chu Vũ Thiên vừa cứu người, vừa mắng trong lòng là hèn hạ! Nhìn thấy một người cao lớn, lại đi về bên này, nhất định là sinh viên cùng trường, đối mặt với tiếng kêu cứu của bạn nữ, mặt mũi lại tái mét không còn chút máu.

Chuyện xưa này Chu Vũ Thiên đã kể rất nhiều lần, mỗi lần kể tới đoạn này, anh ấy chỉ vào tên của người bị anh ấy mắng là hèn hạ được đặt ngang hàng với tên của anh ấy trên cờ hiệu, hai chữ, Nghiêm Túc. Sau đó, vẻ mặt anh ấy hớn hở, chờ người khác hỏi anh ấy, vì sao? Sau đó thì sao?

Nghiêm Túc đương nhiên không phải là bị hoảng sợ, ngày đó, anh cũng đi nghe giảng nên về trễ, liền đi đường tắt, ban đêm đi đường rất cảnh giác, đã sớm nghe thấy có tiếng kêu cứu nho nhỏ. Anh muốn nhanh chóng đi tới phía trước, vì anh muốn xem tình hình như thế nào rồi mới lên kế hoạch. Tuy rằng anh không sợ đánh nhau một mình, nhưng tốt nhất vẫn nên xem bên kia có mấy người, có hung khí gì hay không.

Đối phương đã uống quá chén, mùi rượu nồng nặc, quần áo cô gái còn đầy đủ. Quan trọng hơn là, tên kia lảm nhảm tiếng địa phương nghe không hiểu, đã đè cô gái ra, tay trái bịt miệng cô gái, tay phải còn cầm một con dao làm bếp. Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng trên dao chợt lóe qua.

Nghiêm Túc cảm thấy anh có đủ thời gian để báo án, đối phương có dao, báo án trước có vẻ ổn hơn. Kết quả sau lưng có tiếng động, sau đó một chàng trai làm việc nghĩa chạy nhanh tới, đánh tên kia. Lúc ấy Nghiêm Túc vừa mới nhỏ giọng báo xong địa chỉ, anh không còn cách nào khác, đành phải vứt điện thoại, giữ tay phải của tên kia, hướng cổ tay đối phương ra quyền liên tiếp để đoạt lại con dao. Hai chàng trai mười tám tuổi khí thế bừng bừng, còn chưa báo cảnh sát xong đã áp chế được gã say kia.

Chu Vũ Thiên ngồi trên lưng gã say rượu, không cho ông ta giãy dụa, thuận tiện đè lên cổ ông ta, hoocmon adrenalin khi cứu người tăng lên mạnh mẽ, gặp chuyện bất bình mà ra tay, anh ấy cảm thấy tràn đầy tinh thần, cũng không để ý gã say rượu bị anh ấy áp chế mà nôn ra, tạo nên một mùi hôi thối, anh ấy cười sảng khoái mà hỏi Nghiêm Túc: “Có người xông lên trước cậu mới dám ra tay cứu người hả? Nhưng mà cũng coi như cậu làm được việc, thân thủ không tồi, lúc đầu cậu trốn làm cái gì chứ?”

Nghiêm Túc nhìn thấy người bạn học xông lên cứu người, cảm thấy anh ấy đã áp chế được kẻ say kia, liền yên tâm mà kiểm tra di động, còn chưa có ngắt cuộc gọi, anh liền tiếp tục báo án, thuật lại hiện trường cho cảnh sát, đem áo khoác đưa cho bạn nữ đang khóc đến run người che đi một chút, nói cho cô ấy biết cảnh sát sắp tới, sau đó mới trả lời vấn đề của Chu Vũ Thiên: “Đối phương có dao, tớ đang báo án.”

Hai người quen nhau như vậy, gặp loại chuyện này, danh tính và thân phận thật của bạn nữ đều được giấu kín, nhưng ba mẹ cô ấy tặng cho ba cái cờ hiệu, hai chàng trai cứu người thì mỗi người một cái, còn dư ra một cái là cho trường học, được treo trên câu lạc bộ Taekwondo của trường nơi hai người tham gia, để cổ vũ mọi người rèn luyện thân thể, hăng hái làm việc nghĩa.

Cũng bởi vì chuyện này mà Chu Vũ Thiên thường nói, anh ấy và Nghiêm Túc là huynh đệ đã cùng nhau đối mặt với dao thật.

Cũng vì chuyện này, Nghiêm Túc cảm thấy chàng trai xúc động khi cứu người ấy, tuyệt đối sẽ không về nhà mà bắt nạt em gái mình. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp