Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào

Chương 25: Tiếu Tiếu, Tiểu Tiểu


9 tháng

trướctiếp

Ở cuối hành lang, trong khu cuối cùng dành cho những người bị bệnh nặng, trên chiếc giường thứ hai từ bên trái cánh cửa, có một người phụ nữ ốm yếu đến mức nhìn không ra tuổi tác. Thậm chí bà ấy còn không thở được, ngay mũi cắm một cái ống và đeo mặt nạ dưỡng khí, miệng luôn mở ra nhưng không thể khép lại, đôi môi khô nứt và hàm răng ố vàng, góc mắt đã bết dính đến mức không thể mở ra một cách dễ dàng. Khi nhận ra Trương Tú đã trở lại, bà ấy mới rên lên một tiếng, bàn tay phải gầy guộc như vỏ cây già của bà nhẹ nhàng giơ lên, run rẩy chỉ vào môi mình.

Khát quá rồi, muốn uống nước, muốn uống nước.

Phải thở oxy lâu ngày, bệnh nhân vô cùng khát nước. Y tá đặt bát cháo xuống, cầm ấm nước sôi lên rồi đổ một ít nước ra, lấy tăm bông ướt đặt lên môi dưới của bà ấy, làm ẩm môi khoảng chừng 3 đến 5 giây. Sau đó, bà ấy nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho bệnh nhân.

Không còn cách nào, sau khi tháo mặt nạ dưỡng khí ra trong một thời gian ngắn, lượng oxy trong máu của bà ấy đã giảm xuống chỉ còn hơn 70.

Theo như lời của bác sĩ, bệnh nhân này mới nhập viện vài ngày. Bệnh nhân này không có người nhà, trước khi nhập viện đã có nói qua là không cần cấp cứu, không cần phẫu thuật cắt ống thông khí, cũng không cần phòng ICU*, vì không thể trả được tiền.

*ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt.

Nếu không phải bà ấy để lại toàn bộ tài sản cho Trương Tú - một người họ hàng xa, hơn nữa là nếu không phải Trương Tú đã làm y tá trong bệnh viện này được vài năm, có lẽ bà ấy cũng không thể ở trong phòng này, nằm trên giường bệnh, cố gắng chống đỡ thêm cho chặng đường cuối cùng của cuộc đời bà.

Số tiền thừa kế ít ỏi ấy thực ra không nhiều, ít nhất là không đủ để bà ấy cố gắng điều trị căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối này. Nhưng cũng không phải là quá ít, ít nhất có thể làm cho người đang làm y tá là Trương Tú coi trọng bà ấy. Hơn nữa lại ở cùng một phòng bệnh thì tiện thể chăm sóc bà ấy, cuối cùng giúp bà ấy giữ lại thi thể, sau đó về quê xây một ngôi mộ.

Trương Tú vừa dùng tăm bông thấm lên đôi môi nứt nẻ của Trương Vĩnh Mai đang nằm trên giường bệnh, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc kim đang cắm trên cánh tay trái của bà ấy. Bà biết rằng Trương Vĩnh Mai đã để lại mọi thứ cho mình ngoại trừ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên trái của bà ấy, chiếc nhẫn này thực sự không đáng giá, cũng chẳng có kim cương. E là dù bà ấy có lấy tất cả mọi thứ rồi bỏ đi thì người ngay cả giường bệnh cũng không xuống được như Trương Vĩnh Mai cũng chẳng thể làm được gì.

Nhưng mà, sau một thời gian dài làm y tá, bà cũng có chút lương tâm. Dù sao thì bà cũng đã ở chứng kiến những căn bệnh ung thư giai đoạn cuối này quá lâu rồi, hết lần này đến lần khác giúp bệnh nhân có thể nhắm mắt, đưa tiễn người chết. Khi thi thể vẫn còn hơi ấm và mềm mại, bà sẽ liệm giúp bệnh nhân. Bà đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng hồi quang phản chiếu* của bệnh nhân vào đêm cuối cùng trước khi chết, và cũng đã nhìn thấy quá nhiều cảnh không thể yên nghỉ sau khi nhắm mắt.

*hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời

Bà ấy vẫn rất sợ thần linh và ma quỷ. Hơn nữa, hai người đều mang họ Trương, lớn lên ở cùng một thôn, cũng có quan hệ họ hàng, lại còn có chút chuyện xưa.

Trương Vĩnh Mai để lại tài sản, cho dù có giữ lại thì cũng không trị liệu được vài ngày. Sau khi thanh toán tiền thuốc men và chi phí mai táng, lại còn phải chi trả cho rất nhiều thứ, số tiền ít ỏi còn lại không đáng để làm chuyện đáng xấu hổ như vậy. Hơn nữa, ai biết được người chồng cũ của Trương Vĩnh Mai có sống sót ra khỏi đó hay không? Đó là một người đàn ông hung ác, mặc họ đã ly hôn, nhưng nếu ông ta biết rằng Trương Vĩnh Mai trước khi qua đời đã bị ai đó lừa gạt, ai biết được ông ta có thể làm ra chuyện gì chứ?

Tốt hơn hết là làm việc thiện.

Nhắc đến đôi vợ chồng đó quả thực làm cho người ta có chút xấu hổ. Giờ phút này, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, rồi nhìn khung ảnh gỗ dựng bên cạnh chiếc máy theo dõi bệnh nhân ở đầu giường, ai có thể nhìn ra rằng người phụ nữ có nụ cười ngọt n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp