Từ
đêm giao thừa cho đến lúc khai giảng vào sau kì nghỉ đông, nụ cười vui vẻ trên
gương mặt của Chu Tiếu Tiếu chưa bao giờ biến mất, cô cười đùa vui vẻ đến mức
người ta vừa nhìn một cái đã biết cô đang hạnh phúc dạt dào, cười đùa vui vẻ
đến mức mấy người độc thân trong ký túc xá nhìn thấy là muốn đánh người.
Bạn
cùng phòng của Chu Tiếu Tiếu đều biết cuộc sống của cô rất khó khăn nên lúc
trước rất hay giúp đỡ và chăm sóc cô, đặc biệt là Trần Lạc. Bây giờ có sự chăm
sóc của Nghiêm Túc, chỉ số sinh hoạt của Chu Tiếu Tiếu tăng vọt, bạn cùng phòng
cũng không cần giúp cô giấu việc trốn học đi làm nữa. Mặc dù vậy lượng đồ ăn mà
Nghiêm Túc đem qua cho ký túc xá của cô vẫn được duy trì với số lượng rất
nhiều. Anh nói rằng anh sắp phải đi nước ngoài rồi, ba năm tới phải làm phiền
mọi người chăm sóc Chu Tiếu Tiếu nhiều hơn nữa.
Trần
Lạc vừa ăn trái cây và sữa chua Nghiêm Túc đưa tới, vừa lắc lắc bả vai Chu Tiếu
Tiếu, hâm mộ mà nói: “Vận may cả đời này của cậu đều dùng để gặp được học
trưởng rồi đó.”
Chu
Tiếu Tiếu vui vẻ đáp lại, cầm bát thủy tinh đựng đầy những quả anh đào lớn đỏ
rực, gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy. Tớ thật sự rất may mắn.”
Thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn kia mỉm cười, Trần Lạc đặt trái cây xuống rồi đi lên véo má
cô một cái, khuôn mặt mười tám tuổi vẫn còn đàn hồi vô cùng tốt.
Mặc
dù Chu Tiếu Tiếu nói cười vậy thôi nhưng cô vẫn không tùy hứng như vậy được. Rõ
ràng Nghiêm Túc đã bảo cô không cần quan tâm để ý đến những thứ khác, chỉ cần
để ý đến sở thích của cô là được rồi. Nhưng cô do dự cả kỳ nghỉ lễ, cuối cùng vẫn
quyết định không chuyển chuyên ngành, thành thật học lại rồi sau đó cân nhắc
chuyện lên năm hai đăn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.