Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào

Chương 16: Anh là nơi tìm về của em


10 tháng

trướctiếp

Trong khoảng thời gian trước khi kết thúc học kỳ, Chu Tiếu Tiếu đã vượt qua những ngày tháng đó mà không hề hay biết đêm nay là đêm nào. Thậm chí cô còn cảm thấy, có lẽ những ngày trước khi thi đại học còn thoải mái hơn một chút. Dù sao lúc đó còn có thể coi là ba năm mài gươm, ngoại trừ nghèo khổ và sự tưởng niệm, ít nhất cô còn có thể vững tâm học tập, ít nhất mỗi khi vào dịp cuối tuần, cô còn có thể nhận được một chút hơi ấm trong nhà của cô Trình.

Mặc dù, hiện tại không phải cô không cảm thấy ấm áp, nhưng cô lại không dám chủ động vươn tay để tìm đến Nghiêm Túc, thậm chí còn pha thêm vài lời nói dối để đẩy sự quan tâm của anh ra khỏi mình.

Cô sợ liên lụy anh, cũng sợ anh sẽ sợ bị liên lụy.

Vào mùa đông năm nhất, vừa chưa thích ứng được với sự khô hanh và cái lạnh khắc nghiệt, lại vừa mới đến thành phố này, cộng thêm áp lực phải trả nợ và sự mệt mỏi của việc làm thêm, cùng với sự đè nặng của hơn mười môn trong một tuần thi thật dài, những điều này thực sự khiến Chu Tiếu Tiếu ngoài việc muốn khóc ra thì chỉ còn muốn ngủ.

Tất nhiên, đôi khi cô buồn ngủ đến mức ngay cả muốn khóc cũng không muốn nghĩ tới. Chỉ cần một trong hai thứ là cơ thể và bộ não của cô ngừng hoạt động thì cô vẫn muốn ngủ, và chỉ muốn ngủ mà thôi.

Cô không còn đi chiếc xe đạp cũ kỹ đó nữa, chưa kể bị gió tạt vào mặt, cô thực sự rất sợ mình vừa đạp xe, vừa ngủ gà gật ngủ gật rồi ngã cắm đầu xuống đường, lên bản tin xã hội thì phải làm sao. Vào những ngày đầu đông, tốt hơn hết là nên chen chúc trên xe buýt, bám chắc vào tay vịn và chợp mắt một lúc, cho dù có chợp mắt vào lúc này hay không đứng vững được, sẽ có người khác vịn vào người, ngã cũng không ngã được, thật sự rất vui.

Đợi đến tối, sau khi đã tắt đèn và cuối cùng chạm được vào chiếc giường trong ký túc xá. Chu Tiếu Tiếu lần mò hai trang sách bên cạnh gối nằm, dưới ánh sáng của điện thoại di động, trong đầu cô chỉ còn sót lại một suy nghĩ, ước gì mình có thể trở thành chú cá heo trong truyền thuyết, để cho não trái và não phải có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, một ngày hai mươi bốn giờ như vậy, chắc hẳn có thể làm được biết bao nhiêu là việc.

Sau đó, khi ý thức của cô từ mê man chuyển sang tập trung lại, cả người kinh ngạc bật ngồi dậy, ánh sáng yếu ớt trên màn hình điện thoại báo cho cô biết rằng, đã đến sáu giờ sáng! Phải ra ngoài rồi!

Chu Tiếu Tiếu có một cảm nhận sâu sắc rằng, ôn tập trên giường là một việc vô cùng thử thách

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp