Hôm sau, Ninh Tuy thức dậy trong lòng Quý Úc Trình, vừa
dậy đã nghe thấy giọng 008.
Giọng 008 khàn khàn, rất tiều tụy, giống như cả đêm không
ngủ: “Chào buổi sáng Tuy.”
Ninh Tuy hoảng sợ, cả đêm đều lượn lờ ở đây đấy à?
Đúng là hệ thống không cần ngủ, nhưng cần phải ngủ đông,
hơn nữa bình thường cũng làm việc nghỉ ngơi và tiến hành ngủ đông theo ký
chủ, ví dụ như lúc này 001 đang yên tĩnh cuộn tròn ở sâu trong cơ thể
cậu.
Nhưng hệ thống này lại thức như chẳng phân biệt ngày đêm.
Ninh Tuy càng nghĩ càng cảm thấy nó đáng thương, suýt chút
nữa đã buột miệng thốt ra hay là sống nhờ trong người tôi đi, nhưng cuối
cùng vì quan tâm đến tâm trạng của Thống nhà mình nên không nói ra.
“Chào buổi sáng.” Cậu dém chăn kỹ cho cậu cả Quý bên
cạnh, rồi ngồi dậy.
008 bỗng nhiên nhắc tới Quý Úc Trình, nói: “Chồng, chồng
cậu đẹp trai thật đấy.”
Ninh Tuy nhìn gương mặt người đang nằm lẳng lặng ở kia,
than thở: “Đúng vậy.”
Đáng tiếc gương mặt điển trai như vậy lại là người đẹp
lạnh lùng, Ninh Tuy tưởng tượng đến lúc anh mở mắt ra, dùng thái độ như
đối với Quý Vân, Quý Dật hôm đó đối xử với mình, lòng thắt lại.
Quý Úc Trình là người tốt, có thể ở trước mặt người
khác sẽ không làm gì cậu, nhưng chắc chắn sau lưng sẽ khinh thường cậu
ngay.
Có lẽ chuyện đầu tiên sau khi anh tỉnh lại là ném giấy
thỏa thuận ly hôn trước mặt cậu, lạnh lùng thốt ra một chữ ‘ký’.
008 lại lắp bắp hỏi: “Cậu không, không muốn anh ta tỉnh
lại sao?”
“Muốn, mà lại không muốn.” Ninh Tuy đứng dậy mặc quần
áo, thuận miệng nói: “Nếu tỉnh lại chắc sẽ... muốn ly hôn với tôi.”
Tiểu hệ thống giống như đang tò mò chuyện nhà của cậu,
hỏi: “Cậu không, không muốn ly hôn à?”
Ninh Tuy nhìn Quý Úc Trình nằm bên cạnh, tâm sự nặng nề:
“Ừ.”
008 không hỏi lại, chắc đã bay đi chỗ khác rồi.
Ninh Tuy xuống giường, đắp lại chăn cho Quý Úc Trình, suy
nghĩ một lúc lại lấy gối nằm của mình đặt lại cạnh giường, vuốt
phẳng drap, xóa dấu vết mình từng nằm bên cạnh anh.
Như vậy, nếu ban ngày cậu cả nhà họ Quý tỉnh lại, cũng
không đến mức lập tức phát hiện có người từng cùng chung chăn gối với mình.
Sau khi Ninh Tuy vào phòng tắm rửa mặt, người thực vật trên
giường ngây ngẩn một lúc, rồi khuôn mặt điển trai bỗng nhiên đỏ như nhỏ
máu.
Anh dùng ngón tay có thể cử động vuốt ve nơi cậu vợ
nhỏ từng nằm, như muốn giữ lại hơi ấm còn sót lại ấy.
Cuối cùng tâm trạng lo được lo mất cả đêm cũng được
trấn an.
“Tôi đã nói mà, quả nhiên là như thế.” Quý Úc Trình nặng
nề nói.
Như vậy đã có thể giải thích việc hai hôm nay cậu vợ nhỏ
bất ngờ trở nên xa cách với mình.
Cậu thấy thái độ của anh với những người nhà họ
Quý hôm đó nên bị dọa rồi, lo lắng mình bất ngờ tỉnh lại cũng sẽ nhìn
cậu bằng ánh mắt ghét bỏ như vậy.
Cái gì mà chỉ thích người thực vật... Rõ ràng là chỉ thích
một người thực vật là anh đấy được không!
009: “...”
Chỉ cần khi anh tỉnh lại cho cậu đủ cảm giác an toàn, cậu
vợ nhỏ sẽ không luôn nghĩ cách biến anh trở lại làm người thực vật lần
nữa.
Quý Úc Trình kiêu ngạo cảm thấy mạng mình vẫn còn cứu
được.
Ngoài ra, anh phát hiện dường như Ninh Tuy có niềm đam
mê đặc biệt với cơ thể và mặt của mình.
Trong những lần có thể mở hình chiếu, anh phát hiện
cậu vợ nhỏ luôn ngẩn người nhìn mặt mình, giống như thưởng thức tác phẩm
nghệ thuật nào đó vậy, đối với thân thể cũng có một loại gần như thèm khát.
Tuy rằng bản thân Quý Úc Trình hy vọng cậu vợ nhỏ thích
tâm hồn của mình hơn, không hy vọng lấy sắc thờ người, nhưng dù sao thân thể
và mặt cũng coi như một bộ phận trên người anh, có thể được cậu vợ nhỏ
thích thì cũng đáng để vui vẻ.
Cho nên, cậu vợ nhỏ thở dài là vì mình sắp tỉnh, hoàn toàn
là đang lo lắng sau khi mình tỉnh lại sẽ không cho em ấy sờ soạng nữa đúng
không.
Người thực vật thâm trầm phân tích một phen, trong lòng
ngại ngùng quyết định...
Dù hơi khó giải thích vì sao cậu vợ nhỏ lại có sở thích
và đam mê kỳ lạ như vậy, nhưng chắc chắn sau khi tỉnh lại không thể để
vợ làm ra hành vi cực đoan biến anh trở lại thành người thực vật vì
khát khao tấm thân này được.
Nhất định phải chủ động tiếp xúc da thịt để thỏa mãn ham
muốn của cậu.
009: “...”
Người bình thường đối mặt với biến thái hoàn toàn không có
suy nghĩ dùng biến thái trị biến thái thế này đâu, ok!
...
Hai hôm nay Ninh Tuy ngủ không ngon, tối hôm qua ôm Quý Úc
Trình mới ngủ được một giấc ngon lành, ngủ rất lâu khoảng chừng mười
tiếng đồng hồ.
Quý Úc Trình và 009 nhìn pin trên góc trên bên phải, đã
65%.
009 nói: “Bây giờ pin tăng nhanh hơn trước kia, ký chủ,
nếu cố gắng hơn một chút thì vài ngày nữa có thể tỉnh lại rồi.”
Thứ làm Quý Úc Trình vui là, đúng lúc mấy ngày nay Ninh
Tuy đang trong tuần nghỉ trước kỳ thi cuối kỳ, sẽ ở nhà ôn tập.
Nhưng điều làm anh buồn bực là qua một đêm cậu vợ nhỏ vẫn
không thay đổi suy nghĩ, vẫn quyết định không tiếp xúc thân mật với anh
nhiều nữa.
Ăn cơm sáng xong, Ninh Tuy cầm cặp và sách giáo trình đến
phòng sách.
Ngày xưa, dù cậu ôn bài cũng sẽ ở trong phòng ngủ của
Quý Úc Trình, hoặc là trực tiếp ngồi bên cạnh anh.
Vậy mà bây giờ lại thu hồi tất cả đãi ngộ rồi.
Ban ngày không tiếp xúc được, buổi tối cậu vợ nhỏ lại rất
có thể sẽ ngủ trên chiếc giường khác, cứ tiếp tục như vậy thì pin đầy
là chuyện quá xa vời.
“...”
Người thực vật nằm ở trên giường, bắt đầu cân nhắc phải
làm sao mới có thể cứu vãn cục diện này.
Đúng vào lúc này, anh nghe thấy quản gia đẩy máy hút bụi
đi ngang cửa.
Quý Úc Trình nảy ra ý, bắt đầu làm cửa sổ trong phòng ngủ
kêu lạch cạch.
Quản gia vốn đã rất chú ý tới động tĩnh trong phòng ngủ,
nghe thấy cửa sổ như bị gió đập thì nhanh chóng dừng tay, mở cửa đi vào.
Kiểm tra cửa sổ thấy đã đóng chặt cẩn thận không hề
sứt mẻ.
Quản gia hơi buồn bực.
Có lẽ ông nghe lầm rồi chăng.
Lúc quay đầu lại, nhìn thấy Quý Úc Trình tái nhợt nằm yên
trên giường, xe lăn đặt ở một bên.
Có điều, mợ cả đến phòng sách học bài mà sao không dẫn
cậu cả theo nhỉ?
Trước kia mợ cả đi đâu cũng sẽ dẫn cậu cả theo, như hận
không thể buộc cậu ấy trên lưng quần cơ mà.
Không thể để tình cảm vợ chồng của hai người phai nhạt
được, vậy vậy thì ai tắm cho cậu cả đây?
Quản gia nghĩ như vậy, nhanh chóng đỡ Quý Úc Trình trên
giường lên, gọi hộ lý đến đỡ anh lên xe lăn, đẩy qua cho Ninh Tuy.
Trong phòng sách, Ninh Tuy đang ngồi khoanh chân trên thảm
giải bài tập thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Ninh Tuy nói.
Quản gia đẩy xe lăn của Quý Úc Trình vào, dùng giọng
điệu giống như muốn nói trí nhớ của cậu kém quá rồi, thở dài thườn
thượt: “Mợ quên đưa cậu cả đến rồi này.”
Ninh Tuy: “...”
Quản gia và hộ lý hợp sức đỡ Quý Úc Trình từ trên xe
lăn xuống, đặt ở bên cạnh Ninh Tuy, để đầu Quý Úc Trình dựa vào vai cậu,
Ninh Tuy muốn từ chối cũng chẳng có cơ hội.
Thấy Ninh Tuy viết bài bằng tay phải, quản gia còn chu
đáo cho Quý Úc Trình ngồi bên trái cậu, rồi khoác chăn cho cả hai.
Quản gia và hộ lý nhanh chóng rời khỏi, trong phòng
sách chỉ còn lại Ninh Tuy và người thực vật trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Ninh Tuy: “...”
Nói chứ ôn tập một mình đúng là hơi chán thật, trong
vòng tay có một anh đẹp trai, thỉnh thoảng nhìn một cái cũng tốt, nếu
đúng lúc này Quý Úc Trình tỉnh lại, mình sẽ đổ hết cho quản gia, nói là
quản gia đưa anh đến đây.
Ninh Tuy nghĩ vậy xong, cụp mắt, nhìn mặt cậu cả nhà
họ Quý.
Mặt đẹp thật đấy.
Ninh Tuy cảm thấy bộ phận đẹp nhất của Quý Úc Trình là
mặt và trán, à không, mũi và môi cũng rất hoàn mỹ, trước kia cảm thấy sau
khi anh tắm xong vuốt tóc ướt ra phía sau lộ ra mỹ nhân tiêm* là đẹp nhất,
bây giờ từ góc độ này nhìn anh dựa vào vai mình, lại bỗng thấy anh xoã tóc
xuôi cũng có hương vị khác.
(*: Trong nhân tướng học, mép tóc trán hình mỹ nhân tiêm hay
còn gọi là mái tóc mỹ nhân, tức là phần tóc giữa trán dài xuống trán một chút,
tạo thành một hình mũi nhọn nho nhỏ. Nhìn từ chính diện, toàn thể mái tóc tạo
thành hình chữ M và cân đối hai bên.)
Nếu hất ngược hết phần mái về phía sau sẽ toàn bộ bộc
lộ khí thế, làm người ta không dám đến gần, còn dáng vẻ này thì hơi thu
lại vài phần sắc bén và kiêu ngạo.
Đương nhiên, dù là loại nào thì gương mặt này của cậu
cả Quý đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Có lẽ do làm người cầm quyền cao quý của nhà họ Quý
lâu rồi, cho nên dù hôn mê giữa mày vẫn có vài phần khí thế làm người ta sợ
hãi.
001 nhìn một hồi, bỗng nhiên nhắc nhở: “Này Tuy, đã hai
qua tiếng rồi đấy.”
Ninh Tuy: “...”
Không được! Phải ôn tập ngay thôi! Sắc đẹp hại người quá!
Trong suốt quá trình đó, tuy rằng Quý Úc Trình không mở
mắt vẫn có thể cảm nhận được cậu vợ nhỏ vẫn luôn nhìn mặt mình bằng
ánh mắt nóng rực.
Lòng anh vừa ngại ngùng vừa nóng bỏng.
Lúc trước anh cảm thấy khuôn mặt này của mình thật sự
không tiện, bàn chuyện làm ăn với người ta, đối phương sẽ nhìn mặt anh
thêm mấy cái, nhưng lúc này anh thật sự biết ơn nhà họ Quý đã cho mình
gương mặt này, ít nhất có thể thu hút cậu vợ nhỏ nhìn không rời mắt, không
nhìn người khác nữa.
Để người thực vật dựa vào vai thật sự ép tới bả vai đau,
Ninh Tuy dứt khoát đỡ anh xuống, để anh dựa vào lòng mình.
Buổi chiều trong phòng sách trôi qua yêm đềm.
Ngoài cửa sổ trời đổ tuyết lất phất, trong nhà mở máy
sưởi, Ninh Tuy ngồi khoanh chân, tay phải gác trên bàn trà làm đề trắc
nghiệm, tay trái đặt trên mặt người trong lòng, thỉnh thoảng sờ vành tai
anh, thoáng cái đã đến tối.
...
Tuần ôn tập dài thê lê.
Mấy ngày kế tiếp đều như thế, Ninh Tuy đến phòng sách
không dẫn Quý Úc Trình theo thì quản gia sẽ nhanh chóng đưa anh qua.
Ninh Tuy thấy có vẻ Quý Úc Trình không có dấu hiệu tỉnh
lại ngay, thế là hai ngày sau dứt khoát tự giác mang cậu cả nhà họ Quý
theo bên cạnh.
Để chú quản gia đỡ phải lòng nóng như lửa đốt, vẻ mặt như
sợ tình cảm của bọn họ tan vỡ vậy.
Nhưng điều kỳ lạ là, cậu cảm thấy sau khi người thực vật
tỉnh lại rồi hôn mê tiếp, cơ thể anh lại mềm nhũn ra, như không có xương vậy.
Trước khi đi WC, cậu cho anh dựa vào sofa. Chờ tới khi cậu
đi về xong còn chưa kịp ôm lại vào lòng thì anh đã tự động ngã lên
người cậu.
Bởi vì cảm thấy thật thần kỳ, cho nên Ninh Tuy còn cố ý
thử, cậu đỡ Quý Úc Trình dậy, để anh tự ngồi, sau đó quan sát.
Nếu là ngày xưa thì cậu cả nhà họ Quý có thể ngồi
vững.
Bởi vì anh ngồi duỗi chân dưới đất, đầu rũ xuống, nếu
không động vào nửa người trên thì có thể hình thành kết cấu ổn định.
Nhưng bây giờ thì không...
Bây giờ Ninh Tuy ngồi ở bên cạnh Quý Úc Trình là anh sẽ
ngã vào lòng cậu.
Nếu không phải Quý Úc Trình thở đều đều, gương mặt
điển trai không chút biểu cảm, quả thật Ninh Tuy rất nghi ngờ anh đã có
ý thức.
Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, dù
có ý thức thì anh cũng sẽ không chủ động ngả vào lòng người mà đối với
anh chỉ là gả đến để xung hỉ.
Hơn nữa, bây giờ anh càng thêm khó di chuyển hơn lúc
trước, có hai lần Ninh Tuy làm bài tập xong, định đưa Quý Úc Trình lên xe
lăn, đẩy về phòng, cơ thể Quý Úc Trình lại không hề có dấu hiệu mềm xuống.
Lần đầu Ninh Tuy miễn cưỡng đỡ được.
Nhưng lần sau cậu trực tiếp bị thân hình cao lớn của
người kia đè ôm nhau ngã lăn xuống thảm.
Bởi vì sợ cậu cả nhà họ Quý bị va đập, Ninh Tuy theo
bản năng dùng tay ôm lấy đầu anh, có lẽ do dùng sức quá lớn mà môi của
Quý Úc Trình bị ấn lên cổ cậu.
Bên trong biệt thự rất ấm áp, Ninh Tuy chỉ mặc áo hoodie
rộng thùng thình, chỗ cổ không mảnh vải che chắn.
Cánh môi của Quý Úc Trình giống như lơ đãng hôn lên yết
hầu cậu rồi.
Ninh Tuy chỉ cảm thấy Quý Úc Trình rất nặng, trên người
anh tỏa ra cảm giác nguy hiểm của giống đực hung hăng đập vào mặt, gần
như bao trùm cả lồng ngực, ép tới mức cậu gần như không thở nổi.
Nhưng môi anh lại rất mềm, đàn hồi trơn bóng như thạch
trái cây, đôi môi nóng rực cùng chóp mũi lạnh lẽo đều tì ở chỗ yết hầu
cậu, nụ hôn vừa như xâm phạm vừa như âu yếm, quả thật làm toàn thân Ninh
Tuy run rẩy.
Hơn nữa không biết làm sao, tay của người thực vật cũng
rơi xuống chỗ eo mà trong quá trình ngã xuống đã bị xốc áo lên, xảy ra
đụng chạm rất nhỏ.
Tay Quý Úc Trình trượt xuống eo cậu, như một hồi âu yếm
ngắn ngủi, mơn trớn đường cong eo.
Gân cốt Ninh Tuy mềm nhũn, cổ nóng rần.
Sao lại thế này, sao gần đây lại có cảm giác mặt đỏ tim
đập kỳ lạ với người thực vật đang hôn mê như vậy.
Cậu vội vàng đỡ người phía trên lên, bò dậy.
Ninh Tuy liên tục nói ‘xin lỗi’, mặt đỏ rần nhanh chóng
đỡ cậu cả Quý về xe lăn.
Cậu không cố ý ấn đầu Quý Úc Trình vào ngực mình đâu,
chỉ đang bảo vệ gáy anh theo bản năng thôi.
Nhưng nếu Quý Úc Trình tỉnh lại ngay lúc này thì sẽ hết
đường giải thích mất.
Nhìn qua cứ như cậu đang mê muội, si cuồng ép một người
thực vật hôn mình vậy.
Ninh Tuy đưa Quý Úc Trình về phòng nằm, rồi chạy phăng
vào phòng tắm tắm nước lạnh để khiến mình bình tĩnh lại.
Lần trước nửa đêm đang ngủ lấy tay người thực vật đặt lên
tay mình, vờ như anh đang sờ mình thì thôi đi, bây giờ còn nảy sinh xúc
động với một người thực vật... Chẳng lẽ cậu là biến thái!
Ở đầu bên này, Quý Úc Trình mắc cỡ nằm trên giường,
nhấm nháp dư vị của cậu vợ nhỏ.
Qua đêm nay là pin có thể lên đến 98% rồi.
...
Tuy nhiên, ngay lúc chỉ thiếu một chút nữa thôi là có
thể tỉnh lại thì kỳ thi cuối kỳ của Ninh Tuy cũng đã bắt đầu.
Trong lúc đang thi đương nhiên cậu không thể về nhà, cơ
hội gặp mặt với người thực vật cũng giảm sút trầm trọng.
Trong lòng Quý Úc Trình khó tránh khỏi hơi mất mát.