Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Mệt Xỉu

Chương 2: Quy Úc Trình: ?


10 tháng

trướctiếp

Gian phòng ngủ yên ắng chỉ có tiếng máy đo điện tâm đồ vang lên rất nhỏ.

Người đàn ông trẻ tuổi nằm chính giữa chiếc giường rộng rãi, mái tóc đen dày của anh phủ trước trán, hàng lông mày tinh tế như được điêu khắc.

Xem ra nhà họ Quý đổ rất nhiều tiền để giữ gìn sức khỏe cho cậu chủ này. Sắc mặt anh chỉ hơi tía nhợt, ngoài ra không khác gì với người bình thường.

Ninh Tuy là người yêu cái đẹp nên vừa liếc mắt thấy tướng mạo của cậu cả nhà họ Quý đã ưng ngay.

Cậu không kiềm chế được mà sà đến ngắm… khuôn mặt anh đẹp quá.

Đúng là đẳng cấp của sếp lớn, cho dù anh hôn mê nằm đó vẫn để lộ vẻ lạnh lùng khó gần người lạ.

Hệ thống ngó qua, không nhịn được nói: “Tôi hiểu được tại sao ông cụ lại muốn cứu Quý Úc Trình bằng bất cứ giá nào rồi.”

Cho dù Quý Úc Trình không có chút dấu hiệu hồi phục sự sống đi chăng nữa, ông cụ cũng vẫn đợi suốt hai năm nay.

Rõ ràng ông cụ biết không có người thay thế anh thì Quý Thị càng bất ổn, nhưng cũng không chịu giao Quý Thị cho Quý Chi Lâm.

Quý Chi Lâm là cậu công tử kiêu hãnh nổi danh trong giới, đương nhiên vẻ ngoài và năng lực của anh ta cũng không tầm thường, nhưng nếu so sánh với anh trai của anh ta thì… quả là không sao sánh nổi.

Ninh Tuy càng ngắm anh càng thấy mừng rơn: “Phải đấy Thống ạ. Không uổng tôi đồng ý kết hôn.”

Quý Úc Trình đắp chăn chỉ để lộ từ phần cổ trở lên, nhưng trong mắt Ninh Tuy, anh vẫn có nét quyến rũ chết người. Cậu không nhịn được mà vươn tay muốn chạm vào đôi môi xinh đẹp của anh…

“Kiềm chế lại đi Tuy.” Hệ thống vội vàng khuyên: “Bọn họ bảo cậu vào thăm qua Quý Úc Trình rồi còn ra ăn cơm tối kìa.”

“Tôi sờ cái thôi.” Ninh Tuy phấn khởi đáp.

Ai cũng nói tiền tài là vật ngoài thân, không cần quá để tâm kiếm tìm, nhưng đối với một người phải chịu khổ chịu đói lạnh từ bé như Ninh Tuy, cậu không có sở thích nào khác ngoài tiền.

Nếu lúc nhỏ mà có tiền, Tiểu Vũ cũng không chết vì không có tiền chữa bệnh. Nếu năm năm trước mà có tiền, cậu cũng không đến nỗi không mua được miếng đất tử tế đặt mộ cho bà.

Bây giờ Ninh Tuy có tiền rồi, nhưng những người mà cậu quan tâm đã không còn nữa.

Thứ còn lại bên cậu chỉ có sự hối tiếc khắc cốt mãi không bao giờ quên.

Có ai mà không yêu tiền đâu.

“Anh đừng tỉnh lại sớm quá đấy nhé…”

Nghe nói Quý Úc Trình là kẻ cuồng công việc, anh sống thanh tâm quả dục suốt hai mươi lăm năm trời, cho dù anh có gặp người ưng ý thì chắc chắn người đó cũng không phải kiểu người như cậu. 

Anh mà tỉnh lại chắc chắn sẽ đòi ly hôn. Nếu thế cậu biết đi đâu mà khóc bây giờ.

Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh hai năm trời, ngoại trừ việc anh hôn mê mãi không tỉnh thì các bộ phận trên cơ thể không hề gặp phải tình trạng suy giảm chức năng.

Ông cụ Quý và mọi người cứ tưởng rằng do bệnh viện và các loại máy móc đắt tiền giữ được cho anh như vậy, nhưng chỉ có Quý Úc Trình mới biết, tất cả là vì lúc ở giữa lằn ranh cái chết anh đã kết nối với một hệ thống.

Hệ thống này có tên là 009, tuy hơi vô dụng một chút, là hàng thải loại lúc thì on lúc lại off nên không thể giúp Quý Úc Trình tỉnh lại.

Nhưng cũng may nhờ có 009 mà Quý Úc Trình tuy là người sống thực vật không thể động đậy nhưng vẫn cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Nghe qua có vẻ tốt hơn hôn mê sâu một chút nhỉ?

Nhưng trên thực tế trạng thái này hoàn toàn là loại tra tấn tinh thần.

Giống như khi mình bị nhốt vào một không gian kín đen kịt, rõ ràng biết hết, có xúc cảm, cũng nghe được, nhưng cơ thể không sao cử động nổi, cho dù chỉ là một ngón tay cũng không thể nhấc lên, đảo mắt cũng không làm được.

Điều đáng sợ hơn là cơ thể hoàn toàn không có dấu hiệu hồi phục, anh chỉ có thể bị nhốt trong bóng tối ngày này qua ngày khác, nhàm chán mà tê bì, không thể trao đổi với thế giới bên ngoài, cứ như bị phán vào tội chung thân.

Ông cụ Quý thương đứa cháu trai có năng lực tốt nhất của mình như ngọc quý nên không cho phép bất kỳ ai ngoài y bác sĩ đến thăm anh. Điều này dẫn đến chuyện suốt hai năm trời, mọi tiếp xúc của Quý Úc Trình với bên ngoài chỉ qua các y bác sĩ và khi được bón thức ăn. Ngay cả tin tức bên ngoài khác anh cũng không được biết.

Người bình thường mà vào hoàn cảnh như thế chắc không điên thì cũng sắp điên.

Quý Úc Trình không phải là người bình thường, nhưng ý chí sinh tồn của anh bị kìm hãm suốt hai năm nay nên ít nhiều cũng có phần sa sút.

Nửa tháng trước, ông cụ nghĩ còn nước còn tát nên thương lượng nghĩ ra cách tìm một người có bát tự phù hợp để cưới về đuổi vận xui cho anh.

Ông cụ cũng bàn chuyện này bên giường bệnh của Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình học đại học ở nước ngoài, trước giờ anh theo học thuyết vô thần nên đương nhiên không tin vào chuyện cưới vợ về có tác dụng, nhưng anh giờ là người sống thực vật, cho dù anh không chấp nhận cũng không ai biết anh muốn thế.

Cứ vậy, Ninh Tuy đơn phương trở thành vợ của anh.

  …

Trong lòng cậu chủ Quý cực kỳ phản cảm.

Trước lúc gặp tai nạn, anh chỉ gặp mặt Ninh Tuy một lần ở lễ cắt băng khánh thành công ty con. Lúc ấy Ninh Tuy còn là người yêu của em trai Quý Chi Lâm của anh. Sau đó chuyện gì đã xảy ra, vì sao Ninh Tuy lại trở thành người được chọn để kết hôn với mình thì Quý Úc Trình không biết.

Chuyện duy nhất anh có thể xác nhận là Ninh Tuy cưới anh chắc chắn có mưu đồ khác chứ không phải vì bản thân anh.

Làm gì có ai cam tâm tình nguyện cưới một người sống thực vật không thể động đậy, chưa biết năm nào tháng nào mới tỉnh lại chứ?

Rõ ràng biết anh không thể sống lâu mà vẫn còn đồng ý cưới anh thì cậu mưu đồ cái gì?

Tài sản của nhà họ Quý chứ còn gì nữa.

Loại người như thế trước mặt người khác thì chăm sóc tận tâm anh, nhưng sau lưng có khi liếc qua cũng thấy ghét.

Đúng như đang chứng thực cho suy đoán của Quý Úc Trình. Ninh Tuy đẩy cửa bước vào chưa bao lâu, anh đã nghe thấy cậu nói:

“Anh đừng tỉnh lại sớm quá đấy nhé.”

Suýt chút nữa Quý Úc Trình tưởng mình nghe nhầm.

Đây mà lời mà con người có thể nói ra được à?

Đúng là cậu ác độc y như những gì anh tưởng tượng.

Nếu nói lúc trước Quý Úc Trình chỉ thấy bực bội thì giờ phút này nỗi ghét bỏ trong lòng cậu cả Quý đã dâng đến đỉnh điểm.

Anh lạnh lùng đợi xem Ninh Tuy ra vẻ ở bên cạnh giường bệnh của anh một lát rồi sẽ ra ngoài chống chế với ông nội anh ra sao.

Thế nhưng ngay sau đó anh lại cảm giác có gì đó áp lên môi mình…

Thứ gì đó hơi lạnh và nhẹ miết qua cánh môi anh.

Là thứ gì?

Cậu cả Quý rất muốn nhíu mày.

Tiếp đó đến khuôn mặt, sống mũi, khuôn mày… Sau khi Quý Úc Trình bàng hoàng phát hiện ra ngón tay của Ninh Tuy đang lượt qua khuôn mặt mình thì chăn bỗng dưng bị tung ra, cậu nắm lấy bàn tay phải của anh.

Tiếp đó Ninh Tuy đặt tay anh vào lòng bàn tay cậu rồi… xoa nắn.

Giả như Ninh Tuy chỉ nắm lấy tay anh bằng một bàn tay thôi thì hoàn cảnh cũng đỡ kỳ quái hơn, nhưng Ninh Tuy lại dùng cả hai tay bắt chặt tay anh… tỉ mẩn xoa nắn từng chút một từ ngón tay cái đến cổ tay, từ mu bàn tay đến lòng bàn tay.

Quý Úc Trình hai năm nay ngoài tiếp xúc với y tá ra thì chưa từng tiếp xúc người khác, cơ thể anh trở nên vô cùng nhạy cảm.

Lòng bàn tay bị cậu xoa nắn vừa tê vừa ngứa, như có dòng điện truyền khắp toàn thân, linh hồn anh bị giam giữ trong cơ thể không khỏi nhẹ rùng mình.

Quý Úc Trình: “...”

“Cậu ta đang làm gì thế?” Quý Úc Trình tái mặt hỏi hệ thống.

009 nhảy ra đăm chiêu phán: “Cậu ấy đang sờ anh.” 

Quý Úc Trình: “...” Còn cần cái hệ thống rác rưởi nhà mi phải nói nữa à?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc trong nhà đang gọi Ninh Tuy xuống nhà ăn cơm.

Ninh Tuy lưu luyến mãi mới chịu bỏ tay cậu cả Quý ra, giúp anh chèn lại chăn.

Trước kia lúc còn yêu Quý Chi Lâm, đương nhiên Ninh Tuy không dám to gan như thế, cùng lắm cậu chỉ nắm tay, chứ không người ta lại chẳng coi cậu là biến thái?

Nhưng bây giờ, Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh không biết gì, cậu có làm gì quá đáng thì anh không cảm nhận được, đúng là hời quá xá.

Ninh Tuy càng ngắm ông chồng sống thực vật trên giường thì lại càng thích... Đương nhiên là cậu thích tiếng “tinh tinh” trong tài khoản ngân hàng.

Quý Úc Trình không hổ năng lực mạnh mẽ, cậu mới tiếp xúc chốc lát với anh thôi mà đã kiếm được tiền bằng số tiền kiếm được khi ở bên Quý Chi Lâm cả tháng.

Sắc mặt tuấn tú của người đàn ông nằm trên giường có phần nhợt nhạt không thay đổi kể từ lúc cậu bước vào.

Còn trẻ như thế mà… đáng tiếc thật.

Ninh Tuy thở dài, quay người ra khỏi phòng.

Bữa tối chỉ có người nhà họ Quý ăn cơm với nhau. Ba mẹ Quý Úc Trình và Quý Chi Lâm bận công việc ở nước ngoài nên sau khi tham gia bữa tiệc buổi trưa, họ lại vội vã đi luôn. Lúc này, trên bàn ăn chỉ còn lại ông cụ Quý và Quý Chi Lâm.

Những món ăn trên bàn đều là những món thường ngày thanh đạm, rất hợp khẩu vị của Ninh Tuy.

Ông cụ Quý chuyên quyền nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ. Tuy ông cụ sắp xếp cưới Ninh Tuy về để đuổi vận đen cho Quý Úc Trình nhưng cũng không có ý ép cậu phải ở cùng một phòng với anh.

Dù sao cháu trai ông cụ là người thực vật, cũng không động phòng được nên không cần thiết phải ép đám nhỏ làm những chuyện thể hiện thế.

Ông cụ nhìn Ninh Tuy ngồi xuống bèn vừa gõ nhịp tay lên mặt bàn đá hoa cương vừa nói: “Ông bảo dì Châu dọn phòng cho cháu rồi, căn phòng ngay cạnh phòng Úc Trình, đồ đạc cũng chuẩn bị hết rồi, cháu không cần dọn dẹp gì nữa đâu.”

Quý Chi Lâm cúi đầu ăn cơm nhưng luôn căng da đầu đợi ông cụ nói chuyện. Anh ta nghe ông cụ nói thế bèn chớp mắt thở phào, trong lòng như trút bỏ được tảng đá nặng.

Quý Chi Lâm có chứng ám ảnh sạch sẽ. Cho dù tự tay anh ta dâng Ninh Tuy cho anh trai mình nhưng Quý Úc Trình cả đời này có tỉnh lại được hay không còn không biết. Đợi Quý Úc Trình trút hơi thở cuối cùng thì Ninh Tuy vẫn là người của anh ta thôi.

Trước lúc đó, anh ta không muốn Ninh Tuy có tiếp xúc gì với anh trai mình.

Huống hồ, Ninh Tuy cũng là bị ép cưới, chắc chắn trong lòng cậu cũng buồn lắm, chắc chắn cậu không muốn tự mình chăm sóc một người sống thực vật mà ăn mặc đều phải dựa vào người khác đâu.

Ông nội sắp xếp cho cậu gian phòng riêng như vậy, thực ra giống như cậu là vợ trên danh nghĩa của Quý Úc Trình vậy, chứ thực tế sẽ không có quan hệ nào hết.

Chắc cậu cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.

Quý Chi Lâm nghĩ thế bèn ngẩng đầu xót xa nhìn người yêu cũ.

Nhưng còn Ninh Tuy nghe ông cụ nói thì lại ngẩn ra.

Sao cậu lại ngẩn người? Vui quá nên thế ư?

Đúng là trước giờ có chuyện gì Tuy cũng thể hiện hết ra ngoài…

Quý Chi Lâm chợt nghĩ tới điều này, sau đó cũng bàng hoàng.

Thì ra suốt ba năm bên nhau không chỉ có Ninh Tuy nặng tình mà thực ra chính anh ta cũng không biết từ khi nào trong lòng anh ta đã dành nhiều tình cảm hơn cho cậu.

Quý Chi Lâm vờ như không có chuyện gì: “Ông nội đã nói như thế rồi, vậy em…”

Lời còn chưa nói xong đã nghe Ninh Tuy lên tiếng: “Dạ? Nhưng cháu cưới anh ấy rồi, vẫn nên ở cùng một phòng tốt hơn chứ ông?”

Quý Chi Lâm: …

???

Ninh Tuy nói thẳng: “Hơn nữa nếu ban đêm xảy ra chuyện gì, có cháu bên cạnh cũng dễ chăm sóc anh ấy, y bác sĩ không tiện như thế. Ông nội yên tâm đi, tuy cháu chưa quen lắm nhưng sẽ cố gắng hết sức.”

Đùa đấy à, ngủ riêng thì cậu cọ cọ với anh chồng thực vật kiểu gì được nữa.

Những lời Ninh Tuy nói khiến người ta nghe thuận tai, ông cụ không khỏi chú ý hơn tới cậu.

Ninh Tuy… đang nói gì thế?

Cả người Quý Chi Lâm thừ ra.

Anh ta không để tâm được tới ông cụ còn đang ở đây, lẳng lặng nhíu mày nhìn Ninh Tuy.

Ninh Tuy đảo mắt, cậu nhẹ nhàng gắp miếng măng tây, làm như không thấy ánh mắt muốn “xiên” cậu của anh ta.

Chẳng lẽ em ấy vẫn đang giận mình ư?

Nhưng có cần thiết vì chuyện giữa hai người họ mà cậu tự trừng phạt bản thân mình thế không? Hôm ở quán cà phê, anh ta đã nói rất rõ ràng với Ninh Tuy rằng mình sẽ không bỏ mặc cậu, để cậu thay Viễn Minh cưới anh trai anh ta chỉ là kế tạm thời thôi.

Quý Chi Lâm không nhịn được, với chiếc chân dài đạp Ninh Tuy dưới gần bàn.

Ninh Tuy lại làm như không biết mà thu chân về.

Cứ tiếp tục thế thì ông cụ sẽ phát hiện ra mất. Quý Chi Lâm lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt không dám thể hiện ra điều gì.

Sau đó cả bữa ăn Ninh Tuy không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhai thức ăn. Quý Chi Lâm nhìn chằm như muốn khoan lỗ lên mặt cậu nhưng không được cậu đoái hoài lại chút nào. 

… Dường như đó là người khác hoàn toàn với Ninh Tuy từng nhìn anh ta bằng ánh mắt nóng bỏng khi trước.

Trong lòng Quý Chi Lâm dâng lên cảm giác kỳ lạ, giống như có điều gì đó tuột khỏi tầm tay.

Nhưng anh ta không tiếp tục nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Ninh Tuy đang cố tình trả thù mình. Có lẽ cậu đang hy vọng anh ta phải đau thương quằn quại, sẽ làm ra những chuyện mất lý trí.

Mấy hôm nay Ninh Tuy gầy đi rất nhiều, chứng tỏ sau hôm ở quán cà phê cậu mất ăn mất ngủ, đau lòng lắm. Cho nên biểu hiện bây giờ của cậu cũng là điều bình thường thôi, anh ta nên kiên nhẫn hơn.

Quý Chi Lâm cố gắng đè cảm giác khó chịu của mình xuống.

Hơn nữa… cho dù Ninh Tuy ở cùng phòng với anh trai anh ta thì cũng có sao. Lát nữa anh ta bảo người làm trong nhà kê thêm giường trong phòng đó là được.

Ăn xong bữa tối, Ninh Tuy nói chuyện với ông cụ Quý, trả lời ông cụ một vài chuyện mà ông cụ hỏi.

Xem ra làm vợ của cậu cả nhà họ Quý cũng đơn giản. Tuy rằng danh nghĩa là cậu chăm sóc anh nhưng đa số những công việc chuyên nghiệp đều do bác sĩ và y tá làm, cậu chỉ cần biết một vài tình hình cơ bản của anh và kịp thời thông báo lại cho ông cụ là được.

Ninh Tuy không thích tham dự mấy bữa tiệc nên ông cụ cũng không có ý ép cậu đi.

Ngoài những chuyện đó ra, ông cụ còn sắp xếp một trợ lý cho Ninh Tuy để ngày thường đưa cậu đến trường.

Ninh Tuy cảm nhận sâu sắc ông cụ coi trọng cậu cháu trai Quý Úc Trình này nhường nào, thậm chí ông cụ còn không tiếc vì cháu trai mà thương yêu cả đứa cháu dâu là cậu. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Ninh Tuy từ nhỏ không cảm nhận được tình thương gia đình, bỗng dưng cậu lại thấy hơi ngưỡng mộ người đang nằm trên giường bệnh kia.

Trong lúc ông cụ nói chuyện với Ninh Tuy, Quý Chi Lâm vẫn ở lại. Ngày thường anh ta không sống ở căn nhà tổ này, hôm nay anh ta ở lại hoàn toàn là vì Ninh Tuy.

Anh ta cố tình đứng ở sảnh vào giả vờ tìm chìa khóa rồi canh thời gian đúng lúc Ninh Tuy lên tầng.

Nhưng Ninh Tuy lại như không nhìn thấy, cậu không để ý tới anh ta mà lướt qua đi thẳng.

Quý Chi Lâm: “...”

Đợi mãi mới đến lúc người làm đẩy xe lăn ông nội về phòng làm việc, Quý Chi Lâm nhanh chóng đuổi theo Ninh Tuy lên tầng.

Ninh Tuy đã vào đến phòng khách của Quý Úc Trình, cậu định vào phòng ngủ thì Quý Chi Lâm bắt lấy tay cậu ngay trước cửa.

Quý Chi Lâm chơi trong đội bóng rổ trường đại học S, lực tay của anh ta rất mạnh nên Ninh Tuy vừa bị kéo đã đứng không vững, khuỷu tay cậu đập mạnh vào cánh cửa.

Quý Chi Lâm cũng không ngờ mình dùng lực mạnh thế, anh ta vội vàng đỡ cậu, hỏi: “Em không sao chứ?”

Ninh Tuy ôm cổ tay nhanh chóng lùi về sau, cứ như vô cùng chán ghét việc tiếp xúc với anh ta.

Quý Chi Lâm đứng hình.

Ở đời làm gì có chuyện gì hoàn hảo, hệ thống mà Ninh Tuy kết nối có điều khoản hạn chế.

Sau khi cậu chọn được mục tiêu cố định, nếu tiếp xúc với những người cạnh tranh với mục tiêu hoặc có từ trường quá mạnh, cậu sẽ gặp phải cảm giác như bị sét đánh, đồng thời sẽ mất đi một lượng điểm kinh nghiệm nhất định.

… Đây cũng là lý do tại sao cậu tránh tiếp xúc với những người bạn cùng phòng ký túc xá 402 chứ không phải vì cậu thực sự bị ám ảnh sạch sẽ.

Mà bây giờ, mục tiêu của Ninh Tuy đã đổi thành Quý Úc Trình nên đối với cậu đương nhiên Quý Chi Lâm sẽ là người khiến cậu bị sét đánh.

Ninh Tuy liếc mắt nhìn, phát hiện ra số điểm kinh nghiệm tích được nhờ tiếp xúc cơ thể với Quý Úc Trình trước bữa ăn chỉ chốc lát đã bị tên nhãi con Quý Chi Lâm này làm mất hết.

Ninh Tuy: “...”

Đau lòng quá.

Biểu hiện của Ninh Tuy rơi vào mắt Quý Chi Lâm lại thành như cậu không muốn động chạm vào anh ta.

Trước kia cậu mê mệt anh ta như thế, lúc hai người bên nhau đi nơi đông người mà đi sát bên người đàn ông khác cậu cũng tránh đi.

Bây giờ cậu lại né tránh anh ta như thế?

Sắc mặt Quý Chi Lâm thay đổi tức khắc: “Em tránh anh?”

Ninh Tuy sợ anh ta thật, bèn lùi về sau: “Tôi đang muốn hỏi anh bị làm sao đấy? Đáng lẽ tầng hai không phải nơi anh nên đến mới phải chứ?”

Vì sợ ảnh hưởng tới quá trình hồi phục của Quý Úc Trình nên ngoại trừ bác sĩ, trước giờ ông cụ không cho bất kỳ ai vào phòng anh, ngay cả Quý Chi Lâm cũng không ngoại lệ.

Quý Chi Lâm nhìn động tác của cậu, trong lòng cảm thấy bức bối.

Anh ta nhíu mày đáp: “Sao vừa rồi lúc ăn cơm em không đồng ý đề nghị của ông nội? Em chuyển vào phòng anh trai anh là để chọc tức anh đúng không?”

Ninh Tuy cạn lời.

Thì ra anh ta muốn nói chuyện này à.

Cậu còn đang nghĩ không biết tại sao anh ta trộm đá chân cậu dưới gầm bàn… cứ tưởng anh ta ngứa chân.

Quý Chi Lâm nhìn dáng vẻ ủ rũ đáng thương của cậu, cảm thấy áy náy nên dịu giọng: “Tuy, em đừng vì sai lầm của anh mà hành hạ bản thân mình.”

Sai lầm?

Anh ta sai thế nào được.

Có trời mới biết hôm ở quán cà phê, lúc Quý Chi Lâm tặng cậu cho Quý Úc Trình, cậu vui đến mức thiếu chút thì cười ngay tại trận.

Cậu còn phải cảm ơn anh ta ấy chứ.

“Anh không có lỗi gì cả.” Ninh Tuy nói với vẻ sâu xa.

… Cậu nói như thế là đã tha thứ cho anh ta rồi ư? Nhưng nhìn biểu cảm lại không giống thế lắm.

Quý Chi Lâm không rõ ý câu này của cậu, nhất thời hoảng hốt, đợi đến khi anh ta kịp phản ứng lại thì Ninh Tuy đã bước vào trong phòng.

Cách cánh cửa phòng ngủ, Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh đã nghe rõ câu chuyện của hai người.

Ninh Tuy bước vào phòng nhìn anh chồng sống thực vật nằm im ắng trên giường rồi đi bật đèn. Hàng lông mi dài đen cong vút của cậu cả Quý vẫn in bóng xuống mặt anh y nguyên như khi cậu rời đi.

Trong phòng ngủ đã kê thêm một chiếc giường, chắc là lúc ăn cơm, Quý Chi Lâm bảo y tá kê thêm vào.

Ninh Tuy không quá chú ý, cậu treo từng bộ quần áo của mình vào tủ bên cạnh quần áo Quý Úc Trình rồi vào phòng tắm.

Quý Úc Trình nghe tiếng nước từ phòng tắm vang lên mà trong lòng buồn bực.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra tại sao  lúc chiều “cậu vợ nhỏ” lại hành động như thế rồi. Chắc lúc đó ngoài cửa có người, cậu cầm tay anh, cố gắn bó thâm tình là bày trò cho người ta xem chứ gì?

“Người ta” mà Quý Úc Trình nhắc đến đương nhiên là để chỉ Quý Chi Lâm. ( truyện trên app T𝕪T )

Xem ra anh bị người ta lợi dụng và trở thành đối tượng giúp cậu chọc Quý Chi Lâm ghen.

Cậu cả Quý từ khi sinh ra đến giờ lúc nào cũng nổi bật hơn người, phong quang vô hạn, đã bao giờ thành công cụ cho người khác lợi dụng đâu?

Cơn tức giận trong lòng khiến tâm trạng anh vô cùng khó chịu.

Nhưng như thế cũng tốt, xem ra “cậu vợ nhỏ” này của anh chỉ một lòng một dạ để ý tới Quý Chi Lâm, chắc không còn tâm trí để ý lên anh, thế cũng bớt đi khối phiền phức. 

Ninh Tuy tắm mãi không ra.

Quý Úc Trình chú ý tới chiếc giường mới được đặt vào phòng.

Phòng ngủ rộng rãi, chiếc giường kia cách giường Quý Úc Trình khoảng sáu bảy mét. Chắc Quý Chi Lâm dặn nên người làm mới đặt giường xa giường anh hơn.

Quý Úc Trình trước giờ luôn có tính chiếm hữu đồ vật của mình, kể cả lúc chưa gặp tai nạn, anh cũng chưa cho người nào vào phòng ngủ và phòng làm việc của mình.

Vừa rồi Quý Chi Lâm cho người mang giường vào là anh đã thấy bực rồi, nhưng tiếc là không đứng dậy được, nếu không chắc chắn anh sẽ đá bay thằng em ra ngoài.

Nhưng bây giờ xem ra thêm giường cũng sẽ yên thân hơn.

Cánh cửa phòng tắm khẽ khàng mở ra, anh cảm nhận được trong phòng mờ mịt hơi nước.

Quý Úc Trình thấy hơi mới lạ. Suốt hai năm nay, buổi tối nào cũng chỉ có mình anh tĩnh lặng ở trong cơ thể này, linh hồn không thể nào nghỉ ngơi được, cứ thế lẳng lặng đợi trời sáng.

Bảy trăm ba mươi ngày đêm vừa vô vị lại vừa đơn điệu… tê bì đến mức anh biết được cả khi nào có sương rơi xuống, mùa nào đám côn trùng sẽ kêu.

Cảm giác mới lạ này không khiến người khác chán ghét, vì dù sao khi Quý Úc Trình tập trung chú ý vào cậu vợ nhỏ, dường như thời gian cũng không trôi qua khó khăn như trước nữa. 

Ninh Tuy lau khô người rồi đi thẳng đến chiếc giường bên cạnh, không hề có ý qua xem anh thế nào.

Quý Úc Trình dấm dứt không vui lắng nghe động tĩnh, trong lòng cũng thầm giễu cợt, quả nhiên lúc không có ai nhìn là cậu ta sẽ không thèm diễn nữa.

Anh nghe tiếng Ninh Tuy sấy khô tóc, nghe tiếng cậu mặc áo ngủ, bực tức trong lòng càng thêm nhiều.

… Nhưng ngay giây sau, suy nghĩ của cậu cả Quý bỗng dừng khựng lại.

Có ai đó nhấc góc chăn của anh, thân hình ấm áp mặc áo ngủ bông tiền gần đến sát người anh.

Ninh Tuy vòng tay ôm ngực anh, tay thò vào trong áo ngủ anh, khuôn mặt kề sát bên cổ anh, xoa tới xoa lui trên ngực anh.

Tiếp sau đó, anh cảm nhận được Ninh Tuy hít một hơi thật sâu, vui vẻ hí hửng gác đùi lên người anh.

Quý Úc Trình: …

?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp