Hữu Cơ

Chương 10


10 tháng

trướctiếp

Uông Thanh Lâm vẫn bước nhanh về phía trước.

Đinh Vân Khang mất hết kiên nhẫn, hắn dừng chân, lớn giọng nói: "Xe của tôi còn ở phía sau, cô không đi thì tôi sẽ quay về!"

Uông Thanh Lâm không quay đầu: "Hẹn gặp lại!" Suy nghĩ một chút, "Nói nhầm, bây giờ chúng ta đã không còn là đồng nghiệp nữa, cũng có thể sẽ không gặp lại."

Đinh Vân Khang rống lên một câu: "Chỉ là cãi nhau với bạn trai thôi mà, có đáng không?"

Uông Thanh Lâm dừng bước chân, im lặng trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Đinh Vân Khang: "Anh không cần dùng tư duy logic tự cho mình là đúng đi lý giải tôi, anh chẳng biết gì cả, cũng đừng nhìn tôi bằng thái độ cao cao tại thượng đó!"

"Nếu như chúng ta không quen không biết thì cô có đi tìm chết tôi cũng mặc kệ." Đinh Vân Khang giơ chìa khóa xe trong tay lên, "Tôi đi đây. Nếu ngày mai có nhìn thấy tên cô trên bản tin tôi cũng không áy náy."

"Tôi chẳng cần ai áy náy với mình." Uông Thanh Lâm khẽ cười, nhưng nụ cười lại ảm đạm, "Căn bản không giúp ích được gì."

Đinh Vân Khang bước về phía trước hai bước, cách cô rất gần: "Tiểu thư, hiện tại tôi rất mệt mỏi rất buồn ngủ, đêm hôm khuya khoắt, cô nổi điên ở ven đường làm cho tôi cảm thấy mình đứng đây thêm một giây nào cũng lãng phí. Nếu cô vẫn còn một chút lý trí thì làm phiền cô hạ mình bước lên xe tôi, tôi chở cô về đến nội thành, sau đó cô muốn đi đâu là chuyện của cô, vậy có được không? Ngoài ra, nếu cô cần đàn ông tôi sẽ giới thiệu cho luôn, cũng giống như tên kia, vậy cô chẳng mất mát gì hết, ok?"

Uông Thanh Lâm nhìn hắn: "Anh thấy tôi có xứng với anh ta không?"

"Tuyệt phối! Một tên đàn ông gần 12 giờ đêm ném cô ở chỗ này, cùng với một phụ nữ như cô, quả thực xứng đôi vô cùng. Nếu không nỡ bỏ thì ngày mai quay về liền đi tìm anh ta, không, đêm nay trực tiếp đến đập cửa đi."

"Anh ... cảm thấy thương hại tôi vì chúng ta đã từng có quan hệ đúng không?"

Đinh Vân Khang trừng mắt với cô: "Bây giờ tôi cho cô 30 giây, đi hay không đi?"

Trên đường chỉ còn lại Uông Thanh Lâm và Đinh Vân Khang, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc xe chạy vụt qua như bay, mau chóng mất dạng.

Uông Thanh Lâm biết mình sẽ chẳng hỏi được gì từ Đinh Vân Khang ở nơi này, bởi vì căn bản hắn không biết thứ cô muốn biết. Cô lâm vào cảm giác tự mình hoài nghi, nhưng không một ai có thể cho cô đáp án cô muốn.

Cô nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, sau một hồi trút bỏ, dần dần khôi phục bình tĩnh: "Tôi gọi xe về, anh đi đi."

Vẻ mặt Đinh Vân Khang dịu lại, nhìn cô một lát nhưng vẫn không lập tức rời đi, hắn đứng ở ven đường chờ xe cùng cô.

Địa điểm hẻo lánh, trời đã khuya, hai người đứng một lúc vẫn không thấy chiếc taxi nào chạy qua.

"Anh về đi." Uông Thanh Lâm quay đầu liếc nhìn chiếc xe của Đinh Vân Khang đậu ở cách đó mấy trăm mét, chiếc xe vẫn đang nhấp nháy đèn trong đêm, "Vừa nãy còn quý xe như vàng, bây giờ không lo nữa sao?"

Đinh Vân Khang không nói, lấy di động ra, cúi đầu mở ứng dụng đặt xe, có vẻ đang định gọi xe cho cô.

Cô nhìn anh gọi xe chuyên dụng nhưng không có người nhận đơn, có hơi cười khẩy, người gặp xui xẻo thì đúng là chuyện gì cũng không thuận.

Đinh Vân Khang từ bỏ, nắm điện thoại trong tay, nhìn cô: "Cũng không biết là cô xui xẻo phải ngồi xe của tôi, hay là tôi xui xẻo phải chở cô đi nữa, lên xe đi. Vào đến nội thành tôi để cô xuống."

Uông Thanh Lâm xoay người bước đến chiếc xe sau lưng hắn: "Vì 500 tệ sao? Ha, tài xế như anh quả là lòng dạ hiểm độc."

Trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc. Cù

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp