Một Cây Hải Đường Ép Hoa Lê

Chương 43


10 tháng

trướctiếp

"Có á, mấy ngày trước có gọi điện cho mẹ nói là cảm ơn con đã chăm sóc cho Tiểu Quyết, còn nói rằng Tiểu Quyết thi tốt như vậy là nhờ có con... Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

Kiều Noãn khẽ lắc đầu: "Không có gì đâu ạ, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."

Cô đóng cửa lại và nằm xuống giường, cảm thấy rất mệt mỏi đến không chịu nổi.

Mẹ Hà chỉ uy hiếp cô, coi như là đã nhân từ lắm rồi. Cô có thể lường trước được, nếu như cứ khăng khăng làm mọi việc thì những bức hình kia sớm muộn gì cũng sẽ được gửi cho ba mẹ cô.

Mẹ Kiều và ba Kiều thật lòng đối xử với Hà Quyết như con ruột của mình, lại còn rất biết hơn mẹ Hà lúc trước đã ra sức vì chuyện của nhà máy, nếu để cho bọn họ biết chuyện này… Hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.

May mắn thay, mọi thứ đã kết thúc rồi.

Không cần thời thời khắc khắc lo lắng bị phát hiện, không cần tính toán thời gian còn lại không bao lâu.

Kiều Noãn ở nhà thảnh thơi mấy ngày, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm ba bữa đúng giờ. Trong lúc rảnh rỗi sẽ ra đầu ngõ vừa nghe các bà cụ đóng đế giày vừa nói chuyện phiếm, chẳng khác nào bước vào độ tuổi về hưu sớm.

Sáng sớm ngày 1 tháng 8, khi trời còn chưa sáng, Kiều Noãn xách vali lặng lẽ ra ngoài. Cô vô thức không muốn để ba mẹ đưa tiễn mình, mặc dù biết sẽ khó tránh được mẹ Kiều sẽ trách mắng cô.

Những ngày dài vào mùa hè, lúc khoảng hơn năm giờ sáng bầu trời còn tờ mờ sáng. Buổi sáng nhiệt độ không khí xuống thấp, Kiều Noãn chỉ mặc một chiếc áo phông và quần ngắn, vừa bước ra khỏi hành lang cả người đã nổi da gà.

Mới vừa đi ra khỏi ngõ đã thấy một người đứng trước mặt mình. Cậu đang ngồi dưới gốc cây ngô đồng, trong ngực ôm một vật nhỏ đầy lông nhung.

Bước chân của Kiều Noãn không khỏi dừng lại.

Có lẽ là nghe được tiếng lăn của bánh xe vali nhấp nhô, Hà Quyết ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cô.

Vào một buổi sáng sớm bầu trời xám xịt màu bụi, hai người trầm mặc nhìn nhau, không ai tiến lên thêm một bước, cũng không có ý định mở miệng.

Tiểu Lục chắc chắn đã bị giữ trong một thời gian dài, vặn vẹo uốn éo nhảy ra khỏi vòng tay của Hà Quyết, sau đó nhanh chóng chạy đến bên chân Kiều Noãn, lấy lòng vẫy vẫy cái đuôi.

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Tiểu Lục, cái mũi Kiều Noãn chua xót, vội vàng ngồi xuống ôm lấy Tiểu Lục, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Hà Quyết đứng dậy, bước tới nói thẳng: "Anh không đồng ý chia tay."

Trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác không thể nào diễn tả được, Kiều Noãn ngước mắt lên nhìn Hà Quyết, cổ họng giống như bị nghẹn lại, một hồi lâu cũng không nói được lời nào.

Cô đã làm đến như thế rồi, tại sao Hà Quyết còn có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy chứ?

"Hà Quyết... đừng như vậy."

"Mặc kệ em đi đâu, anh đều sẽ tìm được em, cho nên em cũng đừng hi vọng anh sẽ đồng ý chia tay với em. Em biết anh là hạng người gì mà.”

Kiều Noãn nhắm mắt lại, phải mất một lúc lâu cô mới giữ được giọng nói tương đối bình tĩnh: “Cậu học ở thành phố B, còn tôi đi làm ở thành phố S. Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện yêu xa. Cho nên dù cậu có đồng ý chia tay hay không đối với tôi cũng không khác gì cả."

"Anh không cần đi học."

Thái độ của Hà Quyết rất nghiêm túc, đến mức Kiều Noãn không dám nghi ngờ quyết tâm nói ra những lời này của cậu, cô vội vàng quát lớn: “Cậu đừng có quậy nữa!”

"Em biết là anh không nói đùa."

Kiều Noãn đặt Tiểu Lục xuống đất, lúc đứng dậy, trên mặt lộ ra n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp