Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 45: VIẾT THƯ


9 tháng

trướctiếp

Ngày Tôn Mai bị bắt đi, Khương Yến Đường cũng không có đi xem, mà vẫn làm việc như ngày thường.

Ngày đó người đi làm việc rất ít, không ít người đi tới nhà họ Tạ hóng chuyện, bọn họ cũng không sợ công an, thậm chí còn chút quen thuộc với mấy anh cảnh sát này, bởi lẽ người phạm tội cũng không phải bọn họ.

Loại chuyện như này chính là trăm năm mới gặp một lần đó!

Thời điểm Tôn Mai bị cảnh sát đưa đi, bà ta vẫn không có sợ hãi mà phản kháng, thậm chí miệng vẫn còn ồn ào la hét: “Anh biết cha của con trai ruột tôi làm chức quan gì không, anh lại dám bắt tôi, còn không mau thả tôi ra!”

Thôn dân vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ Tôn Mai, “bà ta đánh tráo con ruột nhà người ta, nghĩ gì mà lại cảm thấy nhà người ta sẽ bỏ qua cho bà ta vậy?”

“Đúng thật không biết xấu hổ.”

“Nói không chừng, lỡ đâu thanh niên trí thức Khương lại đi cầu xin cho mẹ ruột của mình thì sao.”

Cảnh sát bắt giữ bà ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người đàn bà trước mắt này đã trộm đánh tráo con nhà người ta, lại còn không có sợ hãi mà còn ỷ thế dọa nạt người khác nữa.

Cha của con trai ruột tôi?!

Thân phận hiện tại của con trai bà ta đều do lừa mà có được.

Tráo đổi con trai ruột nhà người ta rồi ngược đãi mười mấy năm, vẫn không biết hối cải chút nào, còn muốn nghĩ cách để con trai mình tiếp tục hưởng thụ tình yêu thưởng của cha mẹ người ta.

Công an kéo tay Tôn Mai lôi đi, người dân thôn Kiều Tâm nhìn theo mấy chiếc xe rời đi, thôn của bọn họ trước kia tới hình ảnh cái máy kéo còn chưa được nhìn thấy, mấy ngày nay lại liên tiếp xuất hiện xe bốn bánh.

Là xe của công an trong huyện .

Đúng là một chuyện lớn.

Còn không biết nhà họ Khương và nhà họ Tạ đến tột cùng sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

“Tôn Mai đã phạm tội, bà ta sẽ bị phán nhiều năm tù hay ít năm đây?”

“Tôi lén đi hỏi rồi, bọn họ nói là năm năm đến mười lăm năm đó.”

“Còn chưa biết được đâu, có lẽ thanh niên trí thức Khương và người nhà họ Tạ sẽ tìm cách, lỡ đâu người ta lại thông cảm cho thì sao.”

Lúc Tôn Mai bị đưa ra khỏi nhà họ Tạ, người nhà họ căn bản không dám ra ngăn cản, thậm chí còn trốn đi rất xa, ông Tạ lấy một hai bình rượu ra mượn rượu để giảm sầu, anh cả Tạ để cả nhà mình tránh trong phòng, cũng không dám ra ngoài để xem náo nhiệt, hoàn toàn giống như người xa lạ ở cạnh nhà họ Tạ, bọn họ đã tách ra sống riêng, vợ anh ta nghe nói Tôn Mai sẽ bị bắt, chị ta cũng vô cùng muốn ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng mà cố kỵ chồng mình, chỉ dám trộm cười sau lưng, tính toán chờ thêm mấy ngày nữa phải làm một bữa tiệc lớn cho bọn nhỏ để chúc mừng.

Anh hai Tạ càng làm ra vẻ Tôn Mai không phải mẹ ruột hắn ta, Hứa Diễm Lan mang theo Tạ Diệu Tổ trốn về nhà mẹ đẻ, đến nỗi anh ba Tạ một lòng “hiếu thuận” cũng không có phản ứng gì, ngậm một điếu thuốc thở ngắn than dài, cũng không đi làm việc, cũng không làm việc gì khác, mỗi ngày tùy tiền ăn vài miếng cơm, chỉ cần không chết đói, hắn ta cũng lười động đậy.

Hiện tại không có vợ cũng chẳng có con cái, cuộc sống cũng mất đi mục tiêu, hắn không biết còn phải đi làm công làm gì.

Chu Tiểu Hủy đưa hai đứa con gái đi, cô ta rất muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt để xem cảnh nhà họ Tạ xui xẻo, đặc biệt là Tôn Mai luôn đè đầu cưỡi cổ ức hiếp cô ta nhiều năm bị bắt như thế nào, cô ta cảm thấy sự tức giận tích tụ trong lồng ngực đều được phun ra hết.

Ngày tháng sau này đã có khởi đầu mới!

“Xuân Quyên, Hạ Quyên, tối nay mẹ sẽ chưng cho hai đứa một quả trứng.”

Cảnh sát nhanh chóng đưa Tôn Mai đi, người dân vây xem cũng dần dần tản đi, khiêng cái cuốc lấy công cụ bắt đầu đi làm việc, một nhóm người đi làm việc, vẫn không quên tiếp tục trò chuyện về đề tài mới vừa nhìn thấy ban nãy.

“Lái xe cảnh sát cũng thật uy phong.”

“Nếu như con trai tôi trưởng thành cũng có thể đi bắt người xấu như vậy thì tốt rồi.”

Tới xem náo nhiệt không chỉ có người dân, còn có không ít thanh niên trí thức cũng tới xem náo nhiệt, sau khi mấy thanh niên trí thức trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức, lén lút bàn tán sôi nổi.

Tôn Mai trộm tráo đổi trẻ con là một chuyện lớn, cũng là chuyện chưa từng thấy kể từ khi nhóm thanh niên trí thức bọn họ xuống nông thôn.

Đại bộ phận thanh niên trí thức chỉ dám nói ngầm, không dám nói trước mặt thanh niên trí thức Khương, chỉ có Hà Lượng, cố ý kéo giọng nói âm nói trước mặt Khương Yến Đường, “Lúc bà già kia bị mang đi, trong miệng vẫn còn kêu to lắm, các người biết cha của con trai ruột tôi làm chức quan gì sao… Ôi trời ơi, cũng quá không biết xấu hổ rồi đi ha ha ha…”

Ngón tay Khương Yến Đường bấu chặt vào lòng bàn tay, không lên tiếng, Lâm Bạch Tuấn bên cạnh hắn thì không nhìn nổi nữa, suýt nữa muốn đánh nhau một trận với Hà Lượng đang vênh váo.

Hà Lượng cười lạnh: “Như thế nào, ăn trộm con trai nhà người ta còn phải cho bà ta mặt mũi? Trộm đi cuộc đời người ta, là tôi thì tôi thà không sống trên đời này nữa.”

Oán hận của Hà Lượng đối với Khương Yến Đường chất chứa đã lâu, đầu tiên là ghen ghét sự nổi bật và gia thế của đối phương, sau thì bởi vì Trương Lị Lị đứng núi này trông núi nọ, vì thế hắn ta hoàn toàn căm ghét Khương Yến Đường, hiện tại đối phương đã chẳng còn như xưa, chẳng lẽ còn không nhận cơ hội này để hạ nhục Khương Yến Đường sao.

Gã muốn nói một trận cho đã.

Trừ bỏ Lâm Bạch Tuấn, mấy nam thanh niên trí thức khác cũng không có nói gì, nhóm nữ thanh niên trí thức đứng ở một bên tôi nhìn cô, cô nhìn tôi.

“Vậy sao, tôi sợ quá đi, dù sao cũng là làm quan lớn mà, con trai ruột của Tôn Mai, người ta có người cha tốt, ha ha ha.”

Lâm Bạch Tuấn lao vào đánh nhau với gã, lúc này mới có người đi lên ngăn cản bọn họ, “Đừng đánh đừng đánh, Hà Lượng, cậu cũng bớt nói vài câu đi.”

Triệu Thanh Thanh tiến lên khuyên vài câu, sau đó đám người cuối cùng cũng tản ra, Triệu Thanh Thanh trở lại ký túc xá của mình ở chỗ thanh niên trí thức, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng chỉ có một mình cô ta, thời tiết đã lạnh, gió thu bên ngoài thổi vào, lạnh lẽo tận xương tủy.

Cô ta tìm một chiếc áo khoác, khoác trên vai, ngồi xuống cái bàn để bên cửa sổ, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút.

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, à không, từ sau khi lên làm thanh niên trí thức rồi xuống nông thôn làm việc, cô ta cảm thấy bản thân đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng gặp qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Tình tiết những câu chuyện này phát triển đến mức không thể tin nổi, nếu cô ta ở lại thành phố, khẳng định là sẽ không thể chứng kiến chuyện này.

Những chuyện đã xảy ra gần đây, quá mức ly kỳ!!!

Những việc này cần thiết phải ghi chép l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp