Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 41: THÂN THẾ


9 tháng

trướctiếp

Nhóm cán bộ hôn nói thầm trong lòng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, anh em ruột nhưng lại khác nhau như trời với đất, đúng là không phải là chuyện thường thấy.

Dưới sự chủ trì của người già đức cao vọng trọng ở trong thôn như ông cụ Lâm, Lâm Ngạn, bắt đầu bàn bạc chuyện tách ra ở riêng.

Cũng giống những người trong thôn khác tách ra ở riêng, thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, hầu hết mọi người đều đều ngầm tách ra ở riêng, việc nhà ai lo nhà nấy, người làm chủ gia đình tùy tiện chia ra, nhưng mấy năm gần đây, chuyện cãi cọ về tách ra ở riêng càng ngày càng nhiều, thậm chí xảy ra ẩu đả, bởi vì chia tài sản không đều, anh em ruột gây gổ đến mức cả đời không qua lại với nhau, cũng không phải ít.

Bởi vậy, mới yêu cầu cán bộ và một số người già có tiếng nói trong thôn, tới đây làm chứng kiến.

Tốt nhất là có thể yên bình tách ra ở riêng.

“Tiền tích góp trong nhà, cha mẹ giữ ba phần, bởi vì về sau nhà lão nhị phải phụng dưỡng cha mẹ, cho ba phần, nhà lão tam một phần, nhà lão đại hai phần, trước kia anh ta tham gia quân ngũ gửi không ít tiền về nhà, cho hắn hai phần không ai có ý kiến gì chứ? nhà lão ngũ cũng giống với nhà lão tam, đều là một phần.” Ông cụ Lâm nói chuyện chia tài sản của hai vợ chồng ông Tạ cho mấy anh em nghe, ông vừa nói, vừa nói thầm trong lòng.

Hai vợ chồng nhà họ Tạ này đúng là vô cùng bất công, bốn anh em, tính ra có mỗi nhà lão nhị đã được chia sáu phần, bà ta thật sự không cần những đứa con trai khác hiếu kính mình khi về già hay sao.

Anh ba Tạ nói: “Tôi không tách ra sống riêng đâu, tôi vẫn sẽ ở cùng cha mẹ tôi.”

“Chỉ có thằng cả và thằng năm tách ra riêng, hai người bọn họ một người lấy hai phần, một người lấy một phần.” Tôn Mai ghét bỏ mà bĩu môi, nếu để bà ta chia, bà ta một đồng cũng không muốn chia cho hai người kia.

“Tiền trong nhà tổng cộng cũng không có bao nhiêu.” Tôn Mai tức giận nói.

Anh cả Tạ móc từ trong ngực một tờ danh sách, mang tới cho vài người chứng kiến xem qua, “Đây là danh sách số tiền tôi gửi về nhà trong những năm qua.”

Tôn Mai vừa thấy anh ta lấy ra danh sách, lập tức trở nên nóng nảy, “Thằng khốn nạn này, mày muốn làm gì?”

“Mẹ, số tiền này là con gửi về nhà, một nửa là dùng để hiếu thuận cha mẹ, một nửa là dùng để nuôi Tú Anh và mấy đứa nhỏ, ngày hôm qua Tú Anh và con tính toán một chút, ít nhất một năm con gửi về ba bốn trăm tệ, mấy đứa trẻ không dùng hết bao nhiêu, mẹ nói giúp bọn nó tích góp tiền, số tiền tích góp này con tính toán để lại làm học phí cho bọn trẻ.”

Lời này của anh cả Tạ vừa nói ra, sắc mặt của những người xung quanh đều trở nên hết sức vi diệu.

Anh cả Tạ không ở trong thôn nên không biết, nhưng rất nhiều tin đồn nhảm nhí đã truyền đi khắp thôn, nói rằng tiền anh ta gửi về không phải nuôi vợ và con của mình, mà là  để cho bà mẹ già của anh ta nuôi một đứa con trai khác.

Cũng thật là đáng thương.

“Không có.” Tôn Mai cướp lại xấp danh sách kia vào trong tay mình, “Anh không ở nhà nên không biết củi gạo quý như thế nào, lo liệu một gia đình lớn như nhà họ Tạ, anh biết phải tốn biết bao nhiêu không? Nói không có chính là không có.”

Anh cả Tạ lại tức giận nói: “Như thế nào lại không có? Đó là tiền con cho Tú Anh.”

Tôn Mai trực tiếp ném đồ ở trên bàn, “Như thế nào? Con cái của mày thì mày không nuôi, quăng cho bà mẹ già này nuôi, mày còn không biết xấu hổ hỏi tiền tao, Tạ Kiến Bình, sao mày lại có thể mặt dày như vậy!”

“Phi, tao nói cho mày biết, không có tiền chính là không có tiền, Tú Anh và Thiết Đản không cần ăn cơm sao? số gạo thóc bọn họ ăn trong một năm qua tao còn chưa tính với mày, còn có quần áo bọn nó nữa, mày nghĩ may quần áo không cần tiền sao?”

“Hiện tại đòi tách ra ở riêng, còn muốn tìm bà mẹ già của mày đòi tiền, mày là thằng nghiệt tử, nếu như ông trời có mắt thì sẽ đánh chết mày ngay tại chỗ.”

“Dù sao cũng chỉ còn lại 800 tệ, có bản lĩnh thì mày lấy hết đi, ép chết mẹ mày đi, ép chết cháu trai với em trai anh mày đi, mày cũng dám làm sao, phi.”

Lúc hai mẹ con cãi nhau, mấy người bên cạnh liền tới khuyên can, Tần Tú Anh cũng ra và mang theo mấy đứa trẻ con, lôi kéo khuyên nhủ anh cả Tạ, “Nhẫn nhịn chút.”

Là một bé gái mồ côi, Tần Tú Anh cũng không có nhiều tự tin lắm, nhiều năm như vậy đều là nhịn đi mà sống.

Hiện tại cô ấy cảm thấy chồng mình trở về rồi, chỉ cần có thể tách ra ở riêng là được rồi.

Tôn Mai thấy cô ấy lên tiếng, mắng chửi xối xả: “Chính là do con đàn bà họ Tần này nói bóng nói gió bên tai mày có đúng hay không? Mọi người nhìn đôi vợ chồng lòng lang dạ sói này đi, một lòng nghĩ nghĩ cách muốn lấy tiền từ trong tay bà mẹ già này.”

“Cưới vợ liền quên mẹ ngay, đúng là đứa con ngỗ nghịch, đứa con ngỗ nghịch, vừa trở về liền đòi tách ra ở riêng, cái thằng con ngỗ nghịch này.”

Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh nghe Tôn Mai nói, trong lòng cười lạnh, loại người giống Tôn Mai, am hiểu nhất là trả đũa, đổi trắng thay đen, bà ta cũng không quan tâm tới đúng sai phải trái, bà ta làm chuyện gì cũng không chột dạ, cho dù là cướp đoạt tiền lương con trai, cay nghiệt với con dâu và cháu trai cháu gái, đều có thể bị bà ta nói thành là bọn họ có lỗi với bà ta.

Anh cả Tạ cũng là người có bản lĩnh, từ trong số tiền bà ta tích góp lấy ra 500 tệ, hiện tại trong nhà còn một ngàn ba.

Tôn Mai hận đến mức đôi mắt đỏ muốn nhỏ máu.

“Cái thằng nghiệt tử này, cái thằng nghiệt tử này!!”

Anh cả Tạ ở bên cạnh cố gắng nói lý, ngoại trừ muốn lấy cho bản thân, lý do nhiều nhất là anh muốn tranh dành cho Tạ Minh Đồ, chính vì nhiều năm như vậy, cũng thấy được Tôn Mai cay nghiệt đối với Tạ lão ngũ, năm nay Tạ Minh Đồ kết hôn, trong nhà cũng không giúp anh có cái đám cưới năm trăm một ngàn gì đó, người làm anh cả như anh ta cũng rất băn khoăn, nói là phải chia cho Tạ Minh Đồ 500, xem như tiền hôn lễ của anh.

Tạ Kiến Bình cũng biết không có nhiều khả năng lấy được từ kẻ vắt cổ chày ra nước như Tôn Mai, tiền lương tiền trợ cấp ngày trước đều gửi về hết, nhưng mà đã qua nhiều năm, Tôn Mai cay nghiệt với vợ con anh ta như vậy, trước đây những chuyện đó anh ta khó lòng mà giải quyết, từ đáy lòng cũng không phải không có tức giận, nhưng mà Tú Anh vẫn khuyên anh ta nhẫn nhịn.

Cũng không có cách gì giải quyết, cuối cùng vẫn là con cái trong nhà, một chữ bất hiếu đè nặng trên đỉnh đầu, khiến anh t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp