Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 23: THÍNH LỰC


10 tháng

trướctiếp

“Quê hương của thanh niên trí thức Khương ở đâu?”

“Hắn ta là người nơi nào?”

….

Tôn Mai tới nơi ở của thanh niên trí thức thì đụng phải bạn cùng phòng của thanh niên trí thức Khương là Lâm Bạch Tuấn, sau khi đuổi theo hắn hỏi liên tục vài vấn đề, hỏi tình huống trong nhà của thanh niên trí thức Khương, còn có vài chuyện khi còn nhỏ.

Tuy rằng Lâm Bạch Tuấn có chút nghi hoặc nhưng mà chuyện về Khương Yến Đường hắn biết không ít, hắn cũng nói một số chuyện mà tất cả mọi người đều biết cho Tôn Mai.

Tôn Mai tự dưng mò tới hỏi chuyện của thanh niên trí thức Khương không thể hiểu được, không biết có ý gì?

“Cha mẹ cậu ấy có đối xử tốt với cậu ấy không?” “Khi còn nhỏ cậu ấy đi học ở đâu?”

Đúng, tất cả đều đúng hết.

Trong lòng Tôn Mai vô cùng kích động, càng ngày bà ta càng muốn nghe nhiều chuyện về thanh niên trí thức Khương Yến Đường hơn, bà ta muốn biết hết thảy mọi chuyện phát sinh trên người hắn, con trai bà ta, đứa con trai đáng thương của bà ta, nếu không phải lúc đứa trẻ này sinh ra cả người vàng vọt, tiếng khóc cứ như muỗi, nhìn như sắp tắt thở thì bà ta cũng sẽ không…

Đây là đứa con trai của bà ta! Đứa con trai khỏe mạnh của bà ta!

Nó còn ưu tú như vậy!

Tim Tôn Mai đập bình bịch, bà ta gấp tới mức không chờ nổi muốn gặp mặt thanh niên trí thức Khương, nhìn thấy đứa trẻ ưu tú kia, nó còn ưu tú hơn so với lão nhị, lớn lên tuấn tú, trình độ văn hóa cao, ai thấy nó đều khen ngợi nó hết.

Người như vậy mới là con trai ruột của bà ta.

Tôn Mai gấp không chờ nổi muốn gặp Khương Yến Đường.

“Thanh niên trí thức Lâm, cậu có biết bao giờ bọn họ trở về không?”

Lâm Bạch Tuấn sửng sốt, “Chuyện này làm sao mà tôi biết được, phải hỏi đại đội trưởng mới biết được.”

“Bọn họ chỉ đi ra ngoài học tập thôi, sao mà phải đi lâu như vậy?”

Tôn Mai hận không thể chạy đi theo ngay, bên ngoài có cái gì để mà học tập, bà ta muốn gặp Khương Yến Đường, mấy ngày nay ngày nào bà ta cũng nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới mức chẳng thiết tha ăn uống gì cả.

Lúc này có một nữ thanh niên trí thức đi từ cửa sau ra, vừa khéo là Vương Lam mới làm loạn một trận lúc trước, cô ta trốn ở phía sau nghe được cuộc đối thoại của Lâm Bạch Tuấn và Tôn Mai.

Hiện tại Vương Lam vô cùng phẫn uất với Tô Hiểu Mạn và mọi chuyện xung quanh cô, nghe thấy Tôn Mai tới hỏi thăm Khương Yến Đường, càng không nhịn được mà châm chọc mỉa mai: “Ah, thanh niên trí thức Khương người ta về khi nào, liên quan gì đến bà chứ?”

“Ngày nào cũng chạy tới để hỏi, người không biết còn tưởng rằng bà là mẹ ruột của thanh niên trí thức Khương đó.”

Sắc mặt Tôn Mai đột nhiên trắng bệch, thân thể lùi về phía sau một bước, một luồng không khí lạnh lẽo bò lên sau lưng bà ta.

Vương Lam cũng không biết lời cô ta thuận miệng nói ra lại tiết lộ sự thật kinh khủng cỡ nào: “Trước kia Tô Hiểu Mạn còn vô cùng trông mong leo lên được người thanh niên trí thức Khương, sao nào? Hiện tại mẹ chồng cô ta cũng muốn học theo ư?”

Vương Lam chỉ muốn phát tiết cảm xúc phẫn uất của cô ta mà thôi, cô ta cho rằng Tôn Mai thừa dịp này đi tìm hiểu tin tức về thanh niên trí thức Khương, chỉ là vì đề phòng Tô Hiểu Mạn thông đồng với thanh niên trí thức Khương mà thôi.

Nhưng mà, trong đáy lòng cô ta lại có suy đoán khác.

Người đàn bà Tôn Mai trong thôn này là một người đanh đá, vừa nhìn là biết người không nói lí, lỡ như trong lúc Tô Hiểu Mạn đi học tập ở nơi khác ăn vạ thanh niên trí thức Khương, phỏng chừng Tôn Mai cũng muốn mượn chuyện này để sinh sự gây phiền toái và ảnh hưởng cho thanh niên trí thức Khương một chút, cho tên bà ta mới tới tìm hiểu thông tin của cải của thanh niên trí thức Khương, tính toán xem về sau có thể chiếm được bao nhiêu tiền.

“Bà kiềm chế lại chút đi, còn tới tận nơi này để hỏi thăm về thanh niên trí thức Khương, ha ha.”

Tôn Mai toàn thân lạnh lẽo, tinh thần mơ hồ, bà ta không quá rõ Vương Lam đang nói cái gì, chỉ với một câu trước đó của đối phương cũng đủ khiến bà ta sợ mất hồn mất vía.

Trong lòng bà ta nghi thần nghi quỷ, sợ người khác dựa vào hành động của bà ta mà đoán ra chân tướng mọi chuyện.

Từ từ… Còn chưa được.

Sau khi vòng mấy vòng Tôn Mai trở về nhà họ Tạ, một đoạn thời gian sau đó không dám đến nơi ở của thanh niên trí thức nữa, cũng không dám lộ liễu quá mức đi tìm hiểu chuyện của thanh niên trí thức Khương.

Tuy rằng chân Tô Hiểu Mạn bị thương, nhưng vẫn có thể đi nuôi tằm giúp mọi người, phòng nuôi tằm cùng lắm cũng chỉ là căn nhà ở rộng 30 mét vuông, làm việc bên trong đó cũng xem như khá tiện cho người có cái chân không linh hoạt lắm.

Giai đoạn tiếp theo là việc lột kén, cũng thích hợp với người già không quá linh hoạt tới làm, như vậy có thể khai phá rất nhiều nguồn sức lao động tới tham gia làm việc, đạt được nhiều công điểm.

Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng cùng nhau chăm sóc lứa tằm đã từng bị bệnh kia, những con tằm bị bệnh đã được nhặt bỏ ra ngoài hết, hôm nay còn dư lại tằm bị bệnh chắc khoảng một hai con, còn những con còn lại đều có trạng thái rất tốt.

Chị Thuận cũng cảm thấy ngạc nhiên, “Sau khi giao lứa tằm này cho hai người chăm sóc, bắt đầu tốt hơn nhiều rồi, ngày hôm qua tôi còn lo lắng tất cả sẽ như bỏ sông bỏ bể công cốc rồi.”

“Chờ mấy ngày nữa xem chất lượng kết kén như thế nào.”

Tô Hiểu Mạn cười cười, công cụ nuôi tằm đều đã đổi hết, tiêu độc, hẳn là sẽ không xảy ra sự cố nào quá lớn.

Trước kia nuôi tằm, có người nói Tô Hiểu Mạn rất có duyên với tằm, trước đó cô tự tay nuôi tằm, kén kết vừa dày vừa tốt, chất lượng là loại thượng thừa.

Những con tằm này trước mắt sắp nhả tơ, chúng nó không cần phải ngủ nữa, ngày nào cũng ăn uống điên cuồng, sau vài ngày liên tục ăn uống thì sẽ biến thành màu vàng và chui vào ô vuông nhỏ để nhả tơ kết kén.

Bởi vậy mấy ngày này số lá dâu tiêu hao là lớn nhất.

Tô Hiểu Mạn nhìn đám tằm lớn nằm trên lá dâu gặm qua gặm lại, thấy chúng nó thật sự chăm chỉ ăn cơm như người.

Người ăn cơm, hồn cũng ăn cơm.

Chị Thuận đi đến, Tô Hiểu Mạn nói chuyện với chị vài câu, hai người nói chút về cách chăm sóc và quản lí tằm lớn và tằm nhỏ, cũng có một số biện pháp nuôi tằm khoa học ít tốn công sức, như là làm sao khống chế lượng lá dâu cần dùng, số lượng tằm nhỏ nuôi nấng bao nhiêu là đủ, tằm to thì nên nuôi như thế nào để có kén tằm với chất lượng tốt nhất. Hai người nói chuyện vô cùng hợp ý nhau, chị Thuận càng ngày càng thích Tô Hiểu Mạn, “Nếu cô mà là người trong thôn chị, chị rất sẽ giữ cô lại tổ của chị làm việc, tới lúc đó sản lượng thu hoạch của tổ chúng ta nói không chừng còn lớn hơn nữa.”

“Chị sang phòng nuôi tằm bên chỗ chị Văn xem đây, lần trước chị ấy bảo chị đưa chị ấy một đám tằm non được nuôi tốt.”

Dứt lời, chị Thuận rời đi.

Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên ghế nhỏ, kiểm tra độ tươi mới của một đám lá dâu tằm, chọn lựa những lá không còn tốt ra.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp cãi nhau, là tiếng của hai người phụ nữ, trong đó một người là Chu Hiểu Phượng.

“Chu Hiểu Hồng, chị tới đây làm gì? Chị Thuận đã bảo chị đừng tới rồi mà.”

Đây là tiếng của Chu Hiểu Phượng.

Tiếng của một người phụ nữ khác thì nhu nhu nhược nhược, mang theo tiếng khóc nức nở, trong giọng nói để lộ ra nỗi ủy khuất vô hạn, “Hiểu Phượng, để chị làm việc cùng với bọn em đi, chị biết sai r�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp