Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 8


10 tháng

trướctiếp

“Cháu nhặt được con chim bồ câu này ở gần nhà, vì nó có cái vòng ở mắt cá chân nên cháu muốn hỏi xem nó có phải là chim bồ câu của của hiệp hội chim bồ câu đưa tin của ông không.”

“Ồ, mang lại đây cho ông xem chút .” Ông lão vội vàng đứng dậy.

Đường Phỉ đưa con chim bồ câu qua.

Ông lão cầm lấy con bồ câu, đeo cặp kính lão lên rồi nhìn thật kỹ.

Lôi Tử nằm úp sấp bất động, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi nhìn những chiếc vòng ở chân, ông lão lấy ra một xấp tài liệu rất dày, lật xem một lúc rồi tháo kính ra cười nói: “Đây là bồ câu của hiệp hội bồ câu đưa tin, hôm qua ông Lý có đến phàn nàn về việc bồ câu của ông ta không quay lại, ông sẽ gọi điện cho ông ấy ngay.”

Ông lão nhanh chóng thông báo cho ông Lý, kêu ông ấy đến hiệp hội ngay lập tức để đón bồ câu.

Thật trùng hợp, hôm nay ông Lý cũng định đi đến hiệp hội chim bồ câu, lúc nhận được điện thoại thì ông đã đi đến trước cửa hiệp hội rồi.

“Ha ha ha ha, ông Đàm à! Tôi đã nói gì với ông nào! Năm nay là năm tốt, sao bồ câu có thể không quay về được chứ, không ngờ vồ câu tự bay về nhưng lại đi nhầm cửa, bay đến hiệp hội bồ câu đưa tin của ông!”

Đàm Sĩ Minh lớn tiếng nói: “Ông nói gì đó! Bồ câu của ông được cô bé này đưa về, ông còn nghĩ là nó tự bay về à?”

Lý Thiên Minh ngây người…

Việc huấn luyện chim bồ câu tốn rất nhiều thời gian công sức, trước khi tham gia hoạt động phóng sinh chính thức của hiệp hội chim bồ câu, người nuôi sẽ tự mình huấn luyện những chú bồ câu con, nhưng một khi đã tham gia hoạt động phóng sinh thì chưa biết đàn bồ câu có quay trở lại hay không.

Ngay cả những con bồ câu thường xuyên giành chiến thắng trong cuộc thi thì vẫn có những trường hợp nó không quay trở lại.

Hơn nữa còn rất phổ biến.

Chẳng hạn như chấn thương, bệnh tật, gặp phải thiên địch, phán đoán sai phương hướng..

Một khi mất đi bồ câu thì không thể nào tìm lại được.

Chưa từng có trường hợp nào như vậy trong cả hiệp hội chim bồ câu. Hai con bồ câu nhỏ này của ông vốn là một cặp anh em, bồ câu em đã bay về trong ngày, nhưng bồ câu anh lại chưa về, con bồ câu này rất đẹp, ông phải vất vả bồi dưỡng trong mấy đời mới có được, ông đã thả nó đi trong lần đầu tiên tham gia hoạt động thả chim bồ câu, huyết áp của ông mấy ngày nay đã tăng lên rất cao vì con bồ câu này.

Lý Thiên Minh mừng rỡ: “À cháu bé, làm sao cháu nhặt được nó?”

Đường Phỉ nhìn thấy Lý Thiên Minh vui mừng đến mức có vài nếp nhăn trên mặt, cô cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Lôi Tử.

Có một người chủ tốt là điều hạnh phúc đối với một con vật!

Mặc dù cô chỉ chăm sóc Lôi Tử vài ngày, nhưng cũng hy vọng Lôi Tử có một người chủ yêu thương mình, bây giờ xem ra có lẽ cũng không tệ.

Đường Phỉ cười nói: “Cháu tìm thấy nó ở gần nhà, lúc đó nó đang bị thương, là do bị súng cao su bắn trúng. Cháu đã nhặt nó về để trị thương, vết thương vừa đỡ thì cháu liền đưa nó đến hiệp hội chim bồ câu để xem có thể tìm được chủ của nó không.”

Sắc mặt Lý Thiên Minh thay đổi: “Cái gì! Cháu nói gì! Nó bị súng cao su bắn trúng? Bị thương ở đâu?”

Giọng nói của ông đã thay đổi.

Đường Phỉ vội vàng mở cánh Lôi Tử ra: “Đây, ông nhìn xem, bị thương ở cánh, nhưng mà bây giờ vết thương đã lành hẳn, chắc là không có chuyện gì đâu.”

Lý Thiên Minh cẩn thận kiểm tra vết thương đã khép lại của Lôi Tử, cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, sau khi nghe vậy Đàm Sĩ Minh cũng tiến lên để kiểm tra cùng ông.

Một lát sau, Lý Thiên Minh đau lòng vỗ đùi: “Hừ, thế là xong, xong rồi!”

Đàm Sĩ Minh cũng thở dài vỗ vai Lý Thiên Minh: “Ông Lý à, ông cũng đừng quá nản lòng, con bồ câu này còn nhỏ, nói không chừng sau này nó có thể sẽ ổn hơn.”

Lý Thiên Minh nặng nề thở dài: “Vô dụng rồi…”

Tim Đường Phỉ đập thình thịch, không phải cô đã chữa trị cho Lôi Tử rồi sao, tại sao lại nói là vô dụng.

Cô vội vàng hỏi: “Ông Lý ơi, vết thương của con bồ câu này không phải đã tốt rồi sao? Không lẽ còn có chuyện gì nữa?”

Sắc mặt Lý Thiên Minh ảm đạm: “Cảm ơn cháu đã đưa nó về với ông, ông không có gì để cảm ơn cháu hết, qua đây, đây là một trăm tệ, cháu cầm lấy đi, xem như cho cháu tiền xe.”

Đường Phỉ: “...”

Sau khi nói xong Lý Thiên Minh đưa Lôi Tử đi, Đường Phỉ vội vàng ngăn ông lại.

“Ông Lý, cháu còn có một việc muốn nhờ ông giúp một chút.”

Sắc mặt Lý Thiên Minh tỏ vẻ không kiên nhẫn, tiền cũng đã cho, còn muốn như thế nào, không lẽ là chê ít tiền sao? Trong mắt ông ta lóe lên dấu vết của sự phòng bị. “Là như vầy, bồ câu của ông bị người khác bắn bị thương, ông là chủ của nó, con này cũng là bồ câu đưa tin, trong hiệp hội bồ câu đưa tin cũng có ghi lại thông tin của nó, bây giờ cháu đã tìm ra kẻ tình nghi thông qua camera giám sát, mặc dù cháu đã báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát không để tâm vụ này cho lắm, nếu như là chủ của con bồ câu báo thì có lẽ cảnh sát sẽ tôn trọng hơn một chút, ông có thể đi cùng cháu không?”

Lý Thiên Minh vừa nghe đến đây, tâm trạng ông vốn đã không tốt, sắc mặt liền trầm xuống: “Bỏ đi, ông cũng không thèm truy cứu, thêm một chuyện còn tệ hơn bớt đi một chuyện, cháu lấy tiền đi, tôi đây trước đây ông Đàm.”

Đường Phỉ không ngờ rằng ông ta lại không muốn quan tâm kẻ đã làm Lôi Tử bị thương, cô vẫn muốn đuổi theo nhưng lại bị Đàm Sĩ Minh ngăn lại.

“Ha ha, ông Lý chính là như vậy đó, ông ta rất hiếu thắng, nhưng khi nhìn thấy bồ câu bị thương liền không còn muốn làm gì nữa, cháu cũng đừng để bụng.” Ông lại lấy ra 300 tệ từ trong túi rồi nói:

“Ông Lý này cũng quá keo kiệt rồi, một trăm tệ cũng không đáng giá bao nhiêu, đến đây, cháu đừng chê ít.”

Đường Phỉ vội vàng từ chối: “Không không không, cháu không thể nhận, cháu đưa bồ câu trở về không phải là vì tiền.”

Nhưng Đàm Sĩ Minh lại kiên quyết đưa tiền cho Đường Phỉ: “Cháu cầm lấy đi cô bé, hiệp hội của chúng ta thường xuyên có chim bồ câu bị mất nhưng lại rất ít người đưa chúng nó trở lại, hôm nay coi như cháu cũng đã giúp được cho hiệp hội của ông, không thể để cháu đi về tay trắng được.”

Đàm Sĩ Minh rất kiên trì nên Đường Phỉ cũng không tiện từ chối nữa, số tiền này sẽ được sử dụng cho các loại động vật trong vườn.

Cô hỏi: “Vẻ mặt vừa rồi của ông Lý hình như rất mất mát ạ?”

Mặc dù đã đưa Lôi Tử về nhà nhưng Đường Phỉ vẫn không yên tâm được.

Đàm Sĩ Minh cười nói: “Chắc là cháu không hiểu về bồ câu đưa tin đúng không?”

Đường Phỉ gật đầu. “Chim bồ câu trong nước chủ yếu được chia thành hai loại, thứ nhất là chim bồ câu trang trí, dù có thả ra thì nó cũng chỉ bay lượn gần đó, quan sát tư thế bay trên không thông qua các phương pháp huấn luyện khác nhau để huấn luyện đàn bồ câu trong đội hình bay trên không. Còn chim bồ câu đưa tin đã có ham muốn tìm đường và khả năng định hướng mạnh mẽ từ lúc mới sinh ra, vì vậy nó thường được sử dụng để huấn luyện cho các chuyến bay đường dài, ở đây bọn ông đánh giá dựa trên tốc độ bay và khoảng cách bay, cặp bồ câu này của ông Lý rất khó tìm, là giống bồ câu hiếm, nếu như có thể huấn luyện thành công thì sau này có thể đạt được chứng chỉ dẫn đường, còn có thể tham gia cuộc đua chim bồ câu và giành được giải thưởng lớn… Aiz, chỉ tiếc là cánh của con bồ câu này đã bị thương, nó vẫn có thể lấy được chứng chỉ làm tổ miễn là nó có thể quay trở lại sau cuộc thi bay, nhưng như vậy thì có lợi ích gì? Sự kỳ vọng của ông Lý đối với đôi chim bồ câu này rất cao, điều này… Không phải ai cũng có thể chấp nhận.”

Trong lòng Đường Phỉ rất lo lắng: “Vậy… Ông ấy sẽ còn yêu thương đôi chim bồ câu này không?”

Đàm Sĩ Minh sửng sốt, sau đó cười nói: “Cháu yên tâm, mặc dù bị thương thì sau này có thể sẽ rớt giá, nhưng ông Lý là người rất si mê bồ câu, nhất định sẽ đối xử tốt với chúng.”

Đường Phỉ nghe xong những lời này mới yên tâm.

Đối với cô mà nói, cô cũng không hiểu thành tích gì đó lắm, quan trọng nhất là sau khi trở về Lôi Tử có được đối xử tốt hay không, ông Lý đối xử tốt với nó thì được rồi.

Sau khi kết thúc công việc ở đây, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng Đường Phỉ vẫn quay về vườn bách thú để làm việc ngoài giờ.

Bây giờ gánh nặng trên vai cô không nhẹ, phải làm việc thật tốt mới có thể kiếm được nhiều vàng, chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào khẩu phần ăn của Vân Tử.

[ Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của Lôi Tử, đạt được 60 điểm kinh nghiệm, 40 đồng vàng. ]

[ Bạn đã thăng lên đến cấp 3, mở ra chức năng tu sửa địa điểm, có thể xem chi tiết trên bảng điều khiển trò chơi. ]

Wow, tu sửa địa điểm… Nghe có vẻ tốn rất nhiều tiền!

Nhưng trên đường trở về, Đường Phỉ vẫn mở chức năng này ra xem.

[ Chức năng tu sửa địa điểm chỉ khả dụng để dùng thử và xem trước ở những khu vực đã khám phá trên bản đồ. ]

Đường Phỉ từ bỏ, được rồi, đợi đến thứ hai rồi làm.

[ Tiểu Phì Thu ]: @Cúc cu cúc cu, vết thương của cậu vẫn chưa khỏi sao, sao không đến chơi với tôi!

[ Cúc cu cúc cu ]: Chị gái đã đưa tôi về nhà! Khà khà…

[ Tiểu Phì Thu ]: Ủa, cậu về nhà sao? Không thể nào, cậu còn chưa đến gặp tôi mà đã về rồi à?

[ Cúc cu cúc cu ]: Tôi cũng rất nhớ mọi người, nhưng tôi còn có một đứa em gái, phải quay về thăm em. Từ lúc sinh ra đến bây giờ em ấy chưa bao giờ xa tôi, em ấy sợ lắm, gặp tôi cứ liên tục nói rằng em ấy tưởng tôi đã chết rồi.

[ Trình Tự Viên ]: Tụ tập lại! Tôi cũng muốn nhìn thấy em gái của Cúc cu cúc cu!

[ Cúc cu cúc cu ]: Không gửi ảnh được, em gái tôi xinh đẹp dễ thương, còn đẹp hơn cả tôi! Nếu lần sau có cơ hội được bay đi tôi sẽ đưa em ấy đi gặp mọi người!

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Ôi, tôi thật ghen tị với những người có em gái, càng ghen tị hơn với những người có gia đình để trở về…

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Muốn khóc quá…

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Nhóc con, cậu phải mạnh mẽ lên.

[ Tiểu Phì Thu ]: Vườn bách thú là nhà của chúng ta mà .

[ Ông lớn ]: Thôi dẹp đi, có cái nhà nào vừa hôi hám bẩn thỉu vừa không đủ ăn như vậy không? @Cúc cu cúc cu, đi rồi thì đừng quay trở lại, cẩn thận không sẽ bị nhốt lại đó!

[ Trình Tự Viên ]: Thật ra tôi thấy Tiểu Phì Thu nói cũng đúng, từ nhỏ chúng ta đã bị nhốt trong vườn bách thú, chẳng lẽ đây không phải là nhà của chúng ta à?

[ Cúc cu cúc cu ]: Ừ ha, tôi sẽ không bị nhốt đâu, tôi cũng đâu phải động vật quý hiếm gì, các cậu yên tâm, tôi còn phải trở về để thăm chị gái kia.

[ Ông lớn ]: Lần sau cẩn thận một chút, đừng để bị người xấu hại nữa.

[ Cúc cu cúc cu ]: Oke!

[ Công Thành Sư ]: Thật ra điều các cậu ghen tỵ không phải là do @Cúc cu cúc cu có một gia đình mà là do cậu ấy có thể rời khỏi vườn thú đúng không?

[ Ông lớn ]:...

[ Công Thành Sư ]: Tôi chỉ ghen tị với cậu ấy là do không phải lo lắng về bữa ăn tiếp theo thôi…

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Đau lòng quá…

Đường Phỉ nhìn đến đây, đột nhiên nhớ rằng cô chưa đánh dấu các động vật trong nhóm, hình như chuyện này đã được đề cập đến trước khi cô tham gia nhóm.

Cô ngay lập tức đánh dấu Thằng nhóc xinh nhất thôn là voi Châu Á, Cúc cu cúc cu là chim bồ câu, còn những con khác… Đường Phỉ đoán rằng nickname của chúng có liên quan đến tên thật của chúng, trong vườn bách thú chỉ có một con sư tử Châu Phi và một con tinh tinh đen trong danh mục đười ươi. Vì vậy cô đã đánh dấu Công thành sư tử là sư tử Châu Phi, Lập trình viên là tinh tinh đen, Cá koi béo phì là cá koi.

[ Sửa đổi thành công! Chúc mừng bạn đã đánh dấu thành công năm loài động vật! ]

Trong nhóm không có điều gì thay đổi, Đường Phỉ cũng không quan tâm nữa. Cuối tuần trôi qua rất nhanh, vào thứ hai lúc Đường Phỉ trở lại vườn bách thú để đi làm mới phát hiện Vân Tử không ổn, mặc dù trước đây nó không thích cô nhưng cũng có quan tâm đến đồ ăn, hôm nay vào lúc cô mang các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn đi đến chuồng voi thì phát hiện Vân Tử đang nằm bất động trên mặt đất.

[ Một con voi tội nghiệp, bất lực và sắp chết ]

Tim Đường Phỉ thắt lại khi đọc đến dòng này. “Vân Tử!” Đường Phỉ chạy tới xem xét tình hình của Vân Tử, cô phát hiện đôi mắt của Vân Tử ươn ướt, vẻ mặt buồn bã, rõ ràng là đang đói bụng nhưng lại thờ ơ với đồ ăn trước mặt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp