Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 6


10 tháng

trướctiếp

Sau khi Đường Phỉ băm cỏ khô, cắt rau cải và trái cây xong thì chuyển chúng đến chuồng voi trước mặt Vân Tử, cô lại phát hiện ra rằng Vân Tử đã dùng mũi cuộn cỏ khô lại và đưa cho Lôi Tử càng nhiều càng tốt.

"Cúc cu cúc cu!"

Lôi Tử thò đầu ra và kêu lên.

Nó đã ăn rồi.

Đường Phỉ cố nhịn cười, mặc dù cô nghe không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng dựa vào những gì được ghi lại trong nhóm chat thì cũng có thể đoán được.

"Vân Tử à, Lôi Tử đã ăn rồi, em không cần lo lắng đâu. Em đói rồi chứ? Mau ăn đi."

Thấy Lôi Tử không có ý định ăn cỏ khô, Vân Tử mới dùng mũi cuộn cỏ khô lại và cho vào miệng mình.

Nhưng vẫn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lôi Tử, dường như không đành lòng dời tầm mắt đi.

Hôm nay, Đường Phỉ không rời đi ngay lập tức, mà ở lại trong chuồng voi, nhưng Vân Tử hoàn toàn không từ chối cô, cũng không vì điều này mà giảm đi mức độ thiện cảm dành cho cô. Thậm chí, lúc ăn cũng trở nên chủ động hơn, tất cả những thay đổi này hoàn toàn là vì một chú chim bồ câu nhỏ bị thương.

[Xin chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày cho Vân Tử ăn, thu được 10 điểm kinh nghiệm, 2 đồng vàng.]

Hôm nay, biểu hiện của Vân Tử rất tốt, nên Đường Phỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cho ăn, tiếp theo là hoàn thành từng bước dọn dẹp chuồng voi, mang thức ăn mới đến và tắm cho Vân Tử.

Cũng giống như ngày hôm qua, số đồng vàng tăng lên nhanh chóng khi cô dọn dẹp chuồng voi, khi cô dọn dẹp xong, tổng số đồng vàng đã tăng đến 230.

[Bạn đã thăng cấp lên cấp 2, đã kích hoạt chức năng trung tâm mua sắm cho bạn. đồng vàng thu được từ nhiệm vụ có thể được tiêu dùng trong trung tâm mua sắm. Đến ngày, sẽ có một công ty hậu cần giao sản phẩm đã mua cho bạn. ]

Chà, chức năng trung tâm mua sắm đã được kích hoạt, trước mắt, cô đã tiết kiệm được 230 đồng vàng, xem thử xem rốt cuộc bây giờ có thể mua được gì rồi.

Cô mở bảng điều khiển trò chơi, nhấp vào trung tâm mua sắm và một loạt các hàng hóa rực rỡ đủ loại xuất hiện ngay lập tức.

Theo phân loại, hàng hóa chủ yếu có: Mục thức ăn, mục dụng cụ, mục làm giàu, mục làm vườn, mục xây dựng...

Chà, thật sự rất nhiều!

Cô bấm vào danh mục thức ăn, chức năng này rất thông minh, có thể chọn loại thức ăn phù hợp dựa theo chủng loại động vật.

Cô bấm vào danh mục loài voi, ngay lập tức xuất hiện thức ăn khô/tươi, lá khô/tươi, cà rốt, cải trắng, cải bông xanh, bí ngô, bầu, táo, dưa hấu, chuối, khoai tây và các loại khác. Cô bấm vào quả táo để xem giá.

Táo được phân loại theo mức bình thường, tốt và chất lượng cao, một quả táo bình thường có giá 2 đồng vàng, một quả táo tốt có giá 5 đồng vàng và một quả táo chất lượng cao có giá 8 đồng vàng. Nhưng trước mắt, có lẽ do hạn chế về cấp độ, cô chỉ có thể mua loại táo chất lượng bình thường.

Đường Phỉ cũng để ý, trong mục thức ăn còn có một mục khác đó là thức ăn công thức bí mật. Cũng được phân loại theo mức bình thường, tốt và chất lượng cao. Thật đáng tiếc khi mục thức ăn này cũng có màu xám và tạm thời không thể mua được.

Xem qua mục công cụ, trong đây có lẽ sẽ có một số công cụ mà nhân viên chăm sóc có thể sử dụng hàng ngày, chẳng hạn như: xẻng dễ sử dụng, xe đẩy mới toanh, dao pha, vân vân.

Giá cũng dao động từ mười mấy đến mấy chục đồng vàng.

Mục làm giàu, mục làm vườn và mục xây dựng, các hạng mục tiếp theo đều để trống.

Đường Phỉ thầm nghĩ, có lẽ là do cấp độ của mình quá thấp nên không chưa thấy được, sau này theo cấp độ tăng lên, nhất định sẽ có đủ các loại vật phẩm có thể lựa chọn.

Đường Phỉ lại kiểm tra thức ăn được phân loại cho chim bồ câu và nó cũng rất phong phú.

Có hạt ngô, lúa mì, đậu Hà Lan, cao lương, hạt lanh, yến mạch, vân vân. Đường Phỉ hoàn toàn không ngờ rằng thức ăn cho chim bồ câu lại có thể phong phú như vậy.

Cô liếc nhìn hai con vật bé nhỏ dễ thương vẫn đang trò chuyện trên máy chủ và quyết định thử đặt hàng cho chúng.

Sau một hồi lựa chọn, cô đã đặt một lượng nhỏ thức ăn:

[Bạn đã chọn 10 quả táo chất lượng bình thường, 1 phần ngô chất lượng bình thường và 1 lúa mì chất lượng bình thường, tổng cộng là 30 đồng vàng, số đồng vàng còn lại là 200 đồng vàng. Bạn có xác nhận đặt hàng không?]

Đường Phỉ: Đau lòng quá, khóc thút thít!

Nhưng cô vẫn chọn “có”.

Đồng vàng không có vẫn có thể kiếm được, hơn nữa, bây giờ cô có thể vào chuồng voi để làm việc và tích lũy đồng vàng nhanh hơn nhiều so với trước đây, nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề, đặt hàng xong rồi thì sao?

Bây giờ trò chơi này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, liệu có thể thực sự gửi táo đến cho cô không?

[Cho hỏi, bạn có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào đối với các sản phẩm mà bạn đã mua không?]

Đường Phỉ có hơi bất ngờ, sau khi nhấp vào đặt hàng, bước tiếp theo của trò chơi lại xuất hiện một dòng nhắc nhở.

Đường Phỉ xem một cách kỹ lưỡng, hóa ra cô còn có thể chọn phương thức đóng gói nguyên liệu khi chúng được giao đến, còn có thể lựa chọn đông lạnh hoặc không.

Tạm thời vẫn chưa cần trái cây đông lạnh nên cô chọn không.

[Chúc mừng bạn đã đặt hàng thành công! Cảm ơn bạn đã quan tâm!]

Đường Phỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thì quên mất rằng trong chuồng voi còn có rất nhiều việc phải làm.

Lúc cô đang làm việc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người nào đó.

"Cho hỏi, cô Đường Phỉ có ở đây không?"

"Tôi ở đây!"

Đường Phỉ nghe thấy giọng nói đó và bước ra ngoài.

"Chào cô, tôi là chuyển phát nhanh ở Nghịch Phong, trong này có một kiện hàng của cô."

Nhân viên chuyển phát nhanh lái một chiếc xe ba bánh với một chiếc hộp trên xe.

Đường Phỉ đi ký biên nhận, nhân viên chuyển phát nhanh giúp cô chuyển chiếc hộp đến phòng làm việc.

"Tôi không ngờ mọi người lại mua thức ăn cho vườn bách thú qua mạng đấy?"

"Hả? À, tôi chỉ mua cho vui mà thôi." Đường Phỉ mỉm cười, tiễn nhân viên chuyển phát nhanh đi.

Quay người lại và nhìn vào chiếc hốp đó.

Cô chỉ mua 10 quả táo, cái hộp này... có vẻ như đồ trong hộp chứa ít nhất cũng 10 cân... Chẳng lẽ còn có quà tặng sao?

Cô nhanh chóng mở hộp.

Thực sự chỉ có 10 quả táo và hai phần thức ăn cho chim bồ câu trong hộp.

Nhưng sau khi cô lấy quả táo ra, cô thật sự rất ngạc nhiên, quả táo vừa to vừa tròn, cô lấy một quả và đặt lên cân điện tử, 600 gam!

Lại lấy một quả khác: 800 gam!

Cô thầm nghĩ, liệu có phải nhìn thì không tệ nhưng lại ăn không được không?

Cô nhanh chóng cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng.

Táo rất ngon! Vừa giòn vừa ngọt lại có rất nhiều nước!

Chà, lời rồi! Chắc chắn Vân Tử sẽ thích nó!

Đây thực sự chỉ là trái cây chất lượng bình thường ư?

Sau khi Đường Phỉ cắt trái cây, cô lập tức đi đến chuồng voi.

"Vân Tử, lại đây."

Vân Tử đang lăn lộn trong khu triển lãm ngoài trời, nghe thấy tiếng gọi và dỏng tai lên nhưng không quay đầu lại.

“Có táo này!” Đường Phỉ nói thêm một câu.

Vân Tử hơi do dự, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía  cô.

Đường Phỉ đã đi đến đó, cách nó không xa, vì cô mới bắt đầu chăm sóc Vân Tử, cho nên để an toàn, mỗi lần đến, Đường Phỉ sẽ không tiếp cận một cách hấp tấp, mà đứng ở một khoảng cách nhất định, đợi sau khi Vân Tử đã quen thì mới thử đến gần.

Mặc dù Vân Tử không thể hiện bất kỳ phản ứng bất lợi nào vào lúc này, nhưng để an toàn và không mất đi mức độ thiện cảm của mình một cách dễ dàng, Đường Phỉ chỉ đặt chậu táo cách đó không xa và rời đi.

Sau đó, Đường Phỉ đặt hộp thức ăn chứa hạt ngô và lúa mì đã mua trước mặt Lôi Tử.

“Bồ câu nhỏ, mau ăn đi, ăn no mới có thể nhanh chóng hồi phục được!” Đường Phỉ vừa nhỏ giọng nhẹ nhàng nói, vừa vuốt đầu Lôi Tử.

Số +5 hiện lên trên đầu Lôi Tử.

Sau khi nghe những gì Đường Phỉ nói, nó ngoan ngoãn cắn một miếng, ngay lập tức +10 tăng lên trên đầu nó.

Vốn dĩ trước mặt Đường Phỉ, Vân Tử không muốn ăn táo mà cô đã đem đến cho nó. Nhưng khi thấy Đường Phỉ vuốt vào đầu của bồ câu nhỏ, nên nó mở to mắt và nhét một miếng vào miệng.

[Cúc cu cúc cu]: A a a a! Tôi cảm động sắp khóc rồi! Chị gái này đối xử với tôi tốt quá! Thật ra, tôi vẫn chưa đói, nhưng chị gái lại làm cho tôi hạt ngô và lúa mì rất ngon, tôi chưa từng ăn hạt ngô nào ngon như vậy! Trên đời này làm sao lại có hạt ngô ngon như vậy chứ!

[Tiểu Phì Thu]: Giận rồi!

[Cá koi béo phì]: Chà, trời ơi, ghen tị quá.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: @Thằng nhóc xinh nhất thôn, nhóc à, chẳng phải chị gái đó là nhân viên chăm sóc mà cậu ghét sao? Sao thế, bây giờ cô ấy có Cúc cu cúc cu rồi nên không cần cậu nữa sao?

[Trình tự viên]: Chao ôi, thằng chóc của chúng ta bị thất sủng rồi.

[Ông lớn]: Nhóc à, đừng khóc, con người đều là móng heo bự*!

(*大猪蹄子: Móng heo bự: thường được các cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.) ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Hừ, tôi cũng có mà, chị ấy cũng cho tôi táo. Thực sự nó ngon hơn trước đây nữa.

[Công Thành Sư]: A a a a, cậu có thể  ném qua cho tôi ăn không! Tôi thật sự rất đói! Nhóc à, tôi chưa bao giờ được ăn no kể từ khi nhân viên chăm sóc của cậu đến vườn sư tử.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: ...Trước đây, dì ấy chưa từng bỏ đói tôi... Được thôi, nhân viên chăm sóc tôi bây giờ... vẫn được, nhưng nếu có thể, tôi vẫn hy vọng dì Lý có thể quay lại... Ríu rít~

[Công Thành Sư]: Cái gọi là thân tại phúc trung bất tri phúc* là đang nói về cậu đó, nhóc à.

(*身在福中不知: nghĩa là ở trong phúc mà không biết phúc.)

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: ...

[Cúc cu cúc cu]: Tôi cũng không biết tại sao @Thằng nhóc xinh nhất thôn lại không thích chị ấy, tôi yêu chị gái này chết đi được, nếu không phải tôi có người thân đang chờ tôi trở về nhà, tôi thật sự rất muốn ở lại đây không đi đâu hết.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a, Cúc cu cúc cu, hay là cậu ở lại đây đi, cậu đi rồi tôi phải làm sao đây!

[Tiểu Phì Thu]: Nhóc à, cậu vẫn còn chị gái đó ở với cậu mà, Cúc cu cúc cu phải trở về với người nhà của mình.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Muốn khóc quá đi mất...

[Cúc cu cúc cu]: Cậu yên tâm đi, nhóc à, vết thương của tôi vẫn chưa lành, tôi sẽ ở với cậu trong khoảng thời gian này.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Mừng quá đi!

Đường Phỉ không biết làm sao,Vân Tử này thật sự là một đứa bé khó tính, cũng không biết từ đâu mà nó có lòng căm thù với cô lớn như vậy, cho dù được cho ăn ngon, nó cũng bướng bỉnh không chịu buông.

Tuy nhiên, cô đã xem qua mức độ thiện cảm của Vân Tử, nó đã lặng lẽ tăng lên -60 rồi. Có vẻ như sức mạnh của táo vẫn rất lớn.

Trong vài ngày tới, Đường Phỉ từng bước thực hiện công việc của mình trong vườn bách thú.

Điều đáng nói là bạn nhỏ Ngô Ngọc lại đến đây một lần nữa.

Đường Phỉ đang đẩy xe thức ăn gia súc trở lại vườn voi thì nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên mặt đất từ đằng xa, với một bảng vẽ trước mặt, dường như đang vẽ gì đó.

Đường Phỉ đi tới: "Ngô Ngọc."

Ngô Ngọc quay lại: "A... nhân viên chăm sóc Vân Tử! Chào chị."

Đường Phỉ cố nén cười: "Em có thể gọi chị là chị Đường."

“Chị Đường, phiền chị lấy cho em chút nước có được không.” Ngô Ngọc rất biết nghe lời, đưa ra một ống rửa bút.

"Tranh màu nước sao?"

"Vâng ạ."

"Được rồi, chờ chị một lát."

Sau khi giúp Ngô Ngọc lấy nước, Đường Phỉ lại đưa cho cậu bé một chiếc ghế nhỏ rồi đi làm công việc của mình.

Một lúc sau, Đường Phỉ làm xong công việc của mình và đi xem bức tranh đã hoàn thành của Ngô Ngọc.

Vân Tử trong bức tranh rất sống động, xinh đẹp và dễ thương, có thể nhìn ra cậu bé đã quan sát rất tỉ mỉ.

"Chị Đường, em phát hiện Vân Tử có vấn đề gì đó."

"Sao?"

"Chị nhìn xem, Vân Tử cứ trong một khoảng thời nhất định thì sẽ nằm xuống. Mặc dù nó là loại voi châu Á, hơn nữa vẫn còn nhỏ, nằm xuống cũng không sao, nhưng điều này vẫn không thường thấy đối với voi vào ban ngày. Em nghi là nó mắc bệnh gì rồi.”

Vân Tử: Tôi không bị bệnh, tôi nằm xuống và cần một quả táo vừa to vừa ngọt mới có thể đứng dậy! Ngẩng cao đầu!

Lôi Tử: Chẳng lẽ cậu cũng muốn chị gái xoa đầu sao?

Vân Tử: Không đời nào! (Hừ hừ hừ)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp