Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 48


8 tháng

trướctiếp

Vân Tử lăn lốp xe, một lát sau lại lăn thêm một cái khác.

Cuối cùng, đống lốp xe không dùng đến sau khi thi công bị nó rải rác khắp nơi.

Nó không cẩn thận vấp phải một phiến đá rồi ngã xuống đất.

Đường Phỉ còn tưởng rằng nó sẽ đau một hồi, không ngờ nó lại đứng dậy, Không kêu ca gì mà tiếp tục chơi đùa......

Vân Tử này......

Sau khi công nhân xây dựng đến, Đường Phỉ liền nhốt Vân Tử vào trong chuồng voi.

Đám công nhân đào một cái hố to trên mặt đất của khu triển lãm, đầu tiên dùng bê tông trét một lớp quanh hố, đợi sau khi xi măng bắt đầu khô lại, họ liền đặt bốn lốp xe bỏ hoang vào trong hố. Sau đó lại cố định thân cây ở đáy bê tông.

Đường Phi thật sự có chút tò mò, hỏi mấy người công nhân: "Những lốp xe bỏ đi này dùng để làm gì?"

Công nhân cười nói: "Chúng tôi chỉ phụ trách thi công theo bản vẽ, nên không biết nó dùng để làm gì."

Thấy Đường Phi có chút thất vọng, đối phương nói thêm: "Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì cái này chắc là dùng để tăng độ đàn hồi của gốc cây."

A, tăng độ đàn hồi!

Đúng rồi, nếu cây nhân tạo này hoàn toàn bị cố định trên mặt đất, có lẽ Vân Tử sẽ không còn cảm thấy thú vị nữa, phía dưới của cây có một vòng cao su làm đệm để giảm xóc, như vậy nếu trong lúc chơi có xảy ra va chạm với cây cối thì cũng sẽ tạo ra lực phản.

Như vậy cũng rất thú vị.

Sau khi thiết bị gãi ngứa được lắp đặt cũng cần một khoảng thời gian mới có thể sử dụng, vì vậy Vân Tử chỉ có thể ở trong chuồng voi chờ đợi.

Chờ đến khi thiết bị được lắp đặt xong, Đường Phỉ đột nhiên nhìn thấy Ngô Ngọc.

Đã rất lâu rồi không gặp Ngô Ngọc, cô có chút kinh ngạc nên đi ra ngoài hỏi thăm.

"Ngô Ngọc, lâu rồi không gặp em nhỉ?"

Lúc Đường Phỉ đi ra thì thấy Ngô Ngọc đang dựa vào cửa kính của khu triển lãm, gần như dán cả người vào cửa kính nhìn Vân Tử. Vẻ mặt cậu có hơi ấm ức khiến Đường Phỉ sửng sốt.

"Ngô Ngọc?" Đường Phỉ lại nhẹ giọng gọi.

Lúc này, Ngô Ngọc mới thoát ra những khỏi suy nghĩ của mình.

"Chị Đường." Cậu bé ngoan ngoãn chào hỏi.

"Em đến xem Vân Tử à, sao lâu rồi em không tới?"

Ngô Ngọc che giấu sự tủi thân trong mắt, miễn cưỡng cười nói: "Chị Đường, người nhà em không có thời gian dẫn em đến đây, cho nên trong khoảng thời gian này, em sợ sẽ không tới được."

Đường Phỉ sửng sốt: "Sao thế?"

Ngô Ngọc rất thích đến vườn bách thú, hơn nữa mỗi lần tới, cậu bé đều sẽ đến thăm Vân Tử.

Bình thường, nếu không có việc gì, cậu bé còn có thể ngồi xem phim tài liệu về voi, một đứa trẻ như vậy lại không thể thường xuyên đến thăm Vân Tử, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên và buồn bã.

"Em... mẹ mới của em sắp có thêm em bé, trong nhà còn rất nhiều việc phải làm." Ngô Ngọc vẫn rất hiểu chuyện, cậu cố gắng đè nén cảm xúc của mình.

Đường Phỉ nhìn vẻ mặt của Ngô Ngọc, không hiểu sao mũi cô lại cay cay.

Đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng lại phải xa mẹ, sống trong gia đình mới của ba và người khác, bất cứ lúc nào cậu bé cũng phải đối mặt với việc bị đối xử lạnh nhạt.

Tuy rằng không giúp được gì cho cậu, nhưng Đường Phỉ vẫn đi tới, ngồi xổm xuống, ôm cậu một cái.

"Em... em không sao." Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Ngô Ngọc lại luyến tiếc cái ôm an ủi này.

Hai người trầm mặc nhìn Vân Tử đang đi đi lại lại trong chuồng voi, Đường Phỉ nghe thấy cậu nhỏ giọng nói một câu: "Nếu em có thể sống bên cạnh mẹ.... thì tốt biết bao."

Câu nói này nhỏ đến mức gần như Đường Phỉ cho rằng cậu không nói với mình.

Đường Phỉ biết, câu đó Ngô Ngọc muốn nói với Vân Tử, cũng là nói với chính mình.

Theo thường lệ, Ngô Ngọc không thể ở lại quá lâu, không lâu sau cậu bé liền rời đi.

Tâm trạng của Đường Phỉ có chút nặng nề, cô đi tới vườn thú dữ, muốn xem xét tình hình của chú hổ nhỏ Túng Bảo.

Túng Bảo thuận lợi vượt qua ngày đầu tiên ở vườn bách thú, nghe Tô Châm nói kết quả kiểm tra sức khỏe của nó cũng coi như không tệ, ngoại trừ vết thương trên người ra thì không có vấn đề gì khác.

Vừa mới đi tới vườn thú dữ, từ xa xa cô đã nhìn thấy Lý Nghệ và Từ Dương đang cãi nhau.

Đường Phỉ vội vàng đi qua.

Lý Nghệ vênh mặt, hất cằm sai khiến: "Vườn bách thú chúng ta nuôi những mấy con vật này không hề dễ dàng, nếu đã mua về thì nhất định phải tham gia triển lãm, nếu không, làm sao vườn bách thú của chúng ta có thể kiếm tiền chứ?"

Từ Dương biết Lý Nghệ là người bên cạnh La Đại Cương, cậu cũng biết nếu đối đầu trực tiếp với cô ta có lẽ sẽ không đấu lại được, chỉ có thể đè nén cơn tức giận: "Túng Bảo vừa mới tới vườn bách thú của chúng ta, phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, hiện tại sức khỏe nó tương đối yếu, ăn cũng ít, trạng thái tâm lý cũng không tốt, nếu cứ tùy tiện tổ chức triển lãm, tuyệt đối sẽ không tốt cho nó."

Lý Nghệ lạnh lùng nói: "Cậu chẳng qua chỉ là một nhân viên chăm sóc thôi, người không biết còn tưởng rằng cậu là giám đốc ở đây đấy!"

Từ Dương không giỏi cãi nhau, cậu ấy đỏ mặt nói: "Chị Lý, chị không thể nói như vậy được, em cũng vì nghĩ cho mấy con vật thôi, Túng Bảo đã đến vườn bách thú của chúng ta, dù sao cũng phải đảm bảo cho nó được an toàn và khỏe mạnh trước khi tiến hành triển lãm."

Lý Nghệ thấy không thể thuyết phục cậu liền lấy điện thoại ra: "Nếu cậu không tin, vậy chúng ta gọi hỏi giám đốc một chút đi."

Nói xong, cô ta liền gọi điện thoại.

Từ Dương sửng sốt, cậu hoàn toàn không ngờ rằng Lý Nghệ sẽ trực tiếp lấy giám đốc ra đe dọa mình.

Sau khi điện thoại được kết nối, Lý Nghệ nói với La Vũ Hâm vài câu, rồi đưa điện thoại di động cho Từ Dương.

Đường Phỉ đứng cách đó một khoảng, không tiến đến.

Trong lúc đó, biểu cảm của Từ Dương dần dần trở nên khó coi, không khó để đoán ra những lời của La Vũ Hâm nói ở đầu dây bên kia đã làm cho Từ Dương cảm thấy không vui.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Nghệ đắc ý nói: "Thế nào? Tôi nói không sai chứ? Bây giờ lời cậu nói quan trọng hay là lời giám đốc nói quan trọng hơn?"

Từ Dương quả thực tức không chịu nổi.

Đường Phỉ đi tới: "Sao vậy?"

Từ Dương kể lại ngắn gọn, Đường Phỉ hơi nhướng mày.

Ngay sau ngày vận chuyển hổ con về đã vội vã tổ chức triển lãm, xem ra La Vũ Hâm thật sự muốn nâng cao lượng du khách đến vườn bách thú để đạt được đúng chỉ tiêu.

Chỉ là anh ta quá để ý cái trước mắt, căn bản sẽ không thèm quan tâm đến tình trạng sức khỏe của con hổ.

Đường Phỉ nhìn về phía Lý Nghệ, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: "Chị Lý, có thể cho hổ con thêm ba ngày chuẩn bị không? Cho dù có tổ chức triển lãm thì cũng không cần quá vội vàng đâu."

Từ lâu, Lý Nghệ đã sớm thấy Đường Phỉ không vừa mắt, lúc trước năm lần bảy lượt thua trong tay cô, bây giờ có lông gà làm mũi tên, cô ta quả thực đắc ý không thôi.

"Vừa rồi giám đốc đã nói, mấy ngày nay lượng khách du lịch đã tăng lên, để củng cố lượng khách hiện giờ, hôm nay sẽ bắt đầu tổ chức triển lãm. Đường Phỉ, chẳng lẽ cô cảm thấy lời cô nói còn quan trọng hơn giám đốc sap?"

Tuy rằng Đường Phỉ cảm thấy rất phiền phức nhưng cô cũng không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể tạm thời chấp nhận.

Lý Nghệ thấy mình đã đạt được mục đích, liền dương dương tự đắc muốn rời đi.

Đột nhiên có một người đàn ông đi tới nói: "Chị, em có chuyện muốn nói với chị."

Đường Phỉ tùy ý liếc mắt nhìn người đàn ông kia, nhìn thử... Nhưng lại không thấy lạ mắt.

Thật kỳ lạ, sao cô lại có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi nhỉ!

Cô lại nhìn thoáng qua người đàn ông kia, chỉ là anh ta đã quay người đi, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với Lý Nghệ.

Chỉ nhìn bóng lưng, Đường Phỉ thật sự không đoán ra người đó là ai, vậy nên cô cũng không nghĩ nữa.(Ứng dụng TY T)

Không ngờ Từ Dương ở bên cạnh lại bổ sung: "Người kia tên là Ma Tam, mới vào vườn bách thú không lâu, nghe nói đó là em trai của Lý Nghệ. Người này rất kỳ quái, lúc nào cũng một thân một mình. Nhưng mà Lý Nghệ đối xử với người em trai này rất tốt..." Từ Dương dừng lại: "Ít nhất là tốt hơn nhiều so với mấy con vật."

Đường Phỉ nhìn cậu một cái.

Từ Dương oán trách: "Chị Đường, chúng ta phải làm gì bây giờ? Giám đốc đã nói muốn bắt đầu triển lãm Túng Bảo từ hôm nay, lá gan của nó nhỏ như vậy, hơn nữa gần đây khách tham quan đến vườn thú dữ cũng không ít, nhất định sẽ làm nó sợ hãi!"

Đường Phỉ: "Nếu là do giám đốc chỉ đạo, vậy trước tiên cứ tổ chức triển lãm đi. Dù sao tình hình của Túng Bảo bây giờ cũng không tệ lắm, chúng ta đã cứu được nó ra khỏi rạp xiếc Hoàng Gia rồi."

Từ Dương bất đắc dĩ nói: "Vâng ạ..."

Cậu mở cánh cửa giữa chuồng hổ và khu triển lãm ra.

Sau đó đặt một chậu thịt ở khu triển lãm, muốn dụ hổ con ra ngoài.

Nhưng con hổ này lại không hề có chút phản ứng gì, cả ngày nay, nó chỉ ngồi xổm ở trước cánh cửa kia, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh từ phía đối diện.

Từ Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể vào xách Túng Bảo đang sợ hãi đến khu triển lãm.

Một con hổ con Đông Bắc hơn một tuổi đúng là không hề nhẹ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Từ Dương liền nhanh chóng rời đi.

Lúc đầu, Túng Bảo cũng bị dọa sợ đôi chút, nhưng trong nháy mắt khi thấy có đồ ăn, nó không hề bối rối, đi về phía chậu thức ăn.

Chỉ có điều...

Khi đang ăn, nó cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nơi này với chuồng hổ vừa rồi hoàn toàn khác nhau.

Nó… Đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có người!

Túng Bảo lập tức ngồi xuống theo bản năng, ngay cả thịt trong chậu cũng không dám ăn nữa.

Sau khi Từ Dương ném nó vào khu triển lãm, cậu đứng một bên quan sát.

Thấy nó bắt đầu ăn thức ăn, hẳn là trạng thái cũng không tệ lắm, nhưng chính lúc này, đột nhiên có một đám du khách vây quanh khu triển lãm.

Ai cũng tò mò ngắm nhìn.

"Ở đây có một con hổ nhỏ này!"

"Oa, vườn bách thú Hâm Hâm lại có thêm hổ rồi!"

"Nhìn đẹp phết, con hổ này rất đáng yêu, đây là giống hổ gì vậy?"

" Tại sao con hổ này có thể ngồi ngay ngắn như vậy nhỉ, có phải là hổ giả không đấy?”

"Tôi cũng cảm thấy giống hổ giả, nhưng mà vừa rồi tôi đã nhìn thấy nó động đậy."

Phản ứng của Túng Bảo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đường Phỉ và Từ Dương, sau khi nó tiến vào khu triển lãm, đây là lần đầu tiên được trưng bày trước con người, thế mà biểu hiện lại là... Ngây ra như phỗng!

Cho tới tận bây giờ, đúng là Đường Phỉ chưa từng nhìn thấy con vật nào ngồi ngay ngắn như vậy ở khu triển lãm!

Hơn nữa, tư thế ngồi tiêu chuẩn đến mức không hề nhúc nhích này, vừa nhìn là biết đã trải qua quãng thời gian dài huấn luyện, hình thành phản xạ có điều kiện.

Có lẽ sau khi được huấn luyện trong thời gian dài, Túng Bảo đã có thói quen như vậy, chỉ cần có người xem, nó đều phải làm tốt.

Nó là con hổ có tư chất kém cỏi nhất trong đoàn xiếc thú Hoàng Gia, cái gì cũng không học được, chính là điển hình của một học tra*.

*Chỉ những người học kém, đối lập với học bá.

Nhưng việc nó làm tốt nhất chính là ngồi nghiêm chỉnh.

Cho nên, trong hoàn cảnh xa lạ như vậy, vì không muốn bị đánh nên nó chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ngồi ngay ngắn.

Đường Phỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể vào nhóm xin giúp đỡ.

[Trình Tự Viên]: Hôm nay có nhiều du khách thật đó!

[Thỏ Thỏ]: @Túng Bảo, cậu đang làm gì vậy?

[Túng Bảo]: Tôi đang làm việc.

[Cầu Cầu]: Ôi, @ Túng Bảo, cậu làm công việc gì vậy?

[Túng Bảo]: Hiện tại tôi đang ở bên núi Hổ, trên đỉnh đầu có rất nhiều người.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Có chuyện gì xảy ra à? Sao cậu lại đến khu triển lãm làm việc nhanh như thế?

[Công Thành Sư]: Đúng vậy, @Túng Bảo vừa mới đến vườn bách thú, sao lại bắt nó làm việc vội vàng như vậy?

[Túng Bảo]: Tôi không sao, tôi có thể làm được! Ngồi ngay ngắn.jpg

[Thỏ Thỏ]: Cậu có thể đi dạo xung quanh, không cần cố gắng ngồi nghiêm chỉnh quá đâu.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Đúng đúng, có phải chúng ta đang ngồi tù đâu.

[Ông lớn]: Cũng không khác ngồi tù mấy.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Đúng là không khác mấy T-T, nhưng không thể cứ ngồi mãi như vậy đâu.

[Cúc cu cúc cu]: A a a a, người cầm súng cao su kia lại xuất hiện ở vườn bách thú!!!

[Em gái mắt to]: Cậu nói cái gì?

[Cúc cu cúc cu]: Đúng đúng! Tôi đang muốn ra ngoài luyện tập một chút thì nhìn thấy hắn ta ở ngay ngã tư gần Vườn bách uyển. Tôi đang đi theo hắn ta!

[Tiểu Phì Thu]: Trời ạ, có thật không?

[Cúc cu cúc cu]: Tôi dám đảm bảo đó chính là hắn ta!

Đường Phỉ nhìn thấy tin tức này, da đầu cô đột nhiên nổ tung.

Cô đã chờ đợi nghi phạm sử dụng súng cao su một thời gian rất lâu, cuối cùng lại đột nhiên xuất hiện ở trong vườn bách thú.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp