Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 45


8 tháng

trướctiếp

Đường Phỉ muốn trêu chọc mấy con vật nhiều hơn, nhưng khi một nhóm khách du lịch khác đến thì cô có chút phấn khích, vì vậy, cô đã gửi một số biểu tượng cảm xúc mình vừa thêm vào cho nhóm, để những con vật chơi một mình.

Bác Phùng đã nhiều năm rồi chưa có lại cảm giác này!

Ông ấy thực sự quá bận rộn để kiểm tra vé vì có quá nhiều khách du lịch!

Thật tốt khi cô gái vừa rồi không rời đi, cô ấy có thể đến giúp ông một tay khi ông quá bận rộn.

Vào buổi chiều, khi lượng khách du lịch ít hơn một chút thì Đường Phỉ đã đi đến phòng bán vé để hỏi: “Chị ơi, hôm nay đã bán được bao nhiêu vé ạ?”

Chị bán vé nhìn một lượt rồi ngượng ngùng nói: “À, vừa nãy bận quá nên chị quên mất, đã có hơn 1000 người, hôm nay buôn bán rất tốt, đến nay đã bán được 1134 vé.”

Đường Phỉ sửng sốt nên kiểm tra lại hai lần nữa, thậm chí còn tự mình dùng máy tính trừ đi, quả nhiên số lượng đã vượt quá 1000 người!

Cô vui đến nỗi như sắp bay lên: “Cám ơn chị!”

Sau đó, cô ngay lập tức chạy vội về phía tòa nhà hành chính.

“Cô nói cái gì? Hôm nay khách du lịch đã đạt tới một nghìn người sao?” Mặc dù La Vũ Hâm cũng chú ý tới, nhưng anh ta thật sự không biết hôm nay lượng khách du lịch lại tăng lên nhiều như vậy.

“Giám đốc, theo tình hình của khách du lịch hôm nay, mục tiêu trước đây của chúng ta đã hoàn thành, thậm chí còn có khả năng vượt qua mục tiêu 2.000 người trước thời hạn.”

“Hôm nay có thể đạt tới 2000 sao?” La Vũ Hâm vẫn không thể tin được.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là gọi điện thoại trực tiếp cho phòng vé, sau khi hỏi về kết quả thì La Vũ Hâm không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.

“Tiểu Đường, cô làm rất tốt! Mấy ngày nay áp lực rất lớn, không ngờ rằng cô có thể hoàn thành thỏa thuận giữa chúng ta trong thời gian ngắn như vậy, không tệ không tệ! Điều này chứng tỏ mắt nhìn người của tôi vẫn rất tốt!” La Vũ Hâm cảm thấy rất thoải mái khi thấy rằng vấn đề đã được giải quyết.

Đường Phỉ đành phải nói vài câu lấy lệ: “Cám ơn giám đốc đã tin tưởng tôi.”

“Được rồi, tôi còn có việc phải làm ở đây, cô về trước đi.” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, La Vũ Hâm cảm thấy rất thoải mái, vì vậy anh ta đã lên kế hoạch liên hệ ngay với những người bạn của mình ở Cục Lâm nghiệp để hỏi xem tỷ lệ thành công của việc xin tài trợ với lưu lượng khách du lịch như vậy là bao nhiêu.

Thấy anh ta không nhắc tới Túng Bảo, Đường Phỉ có chút sốt ruột: “Giám đốc, về chuyện con hổ nhỏ mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó…”

La Vũ Hâm sửng sốt, cười nói: “Yên tâm đi, mấy ngày nay tôi hơi bận rộn, cô cũng biết tôi bận tiếp đoàn kiểm tra mà, sau khi làm xong việc này, tôi nhất định sẽ giải quyết nó cho cô.”

Trong lòng Đường Phỉ cảm thấy ớn lạnh, thỏa thuận chỉ đề cập đến việc mua lại Túng Bảo sau khi các điều kiện được đáp ứng, nhưng nó không có giới hạn thời gian mua lại.

Cô thực sự đã sơ suất về điểm này.

Chẳng lẽ giám đốc đang cố ý kéo dài thời gian sao?

Cô biết lúc này mình phải bình tĩnh lại, nếu lúc này mà hoảng sợ, không biết chuyện của Túng Bảo sẽ bị trì hoãn đến bao giờ.

Cô lướt qua toàn bộ sự việc một cách nhanh chóng trong đầu, và vấn đề có lẽ vẫn nằm ở mục tiêu số lượng khách du lịch.

Ban đầu, hai người đã thống nhất rằng miễn là số lượng khách du lịch hàng ngày đạt 1.000 trong vòng một tuần, La Vũ Hâm sẽ ngay lập tức thanh toán và chuyển Túng Bảo trở lại vườn thành. Nhưng bây giờ, nhiệm vụ đã hoàn thành vượt mức mong đợi, La Vũ Hâm cũng không còn hoảng hốt nữa rồi.

Có thể là hoàn thành mục tiêu này thì thực sự quá tốt, giúp La Vũ Hâm xóa sạch cảm giác khủng hoảng.

Khi anh ta không còn lo lắng về khách du lịch nữa, cô sẽ không còn giá trị lợi dụng đối với anh ta, như vậy thì sự ràng buộc của thỏa thuận sẽ giảm đi rất nhiều.

Cô vốn cho rằng mục tiêu của giám đốc là 2.000 người, cho dù có thể đạt được như hôm nay thì cũng chưa chắc có thể duy trì được cho đến khi đoàn thanh tra đến, nhưng nếu mục tiêu của anh ta chỉ là 1.000 người thì sao...

Đường Phỉ rất hối hận, cô thực sự quá bất cẩn.

Đối với kế hoạch hiện tại, có cào nát mặt anh ta cũng không có được thứ mình muốn nên cô chỉ có thể dỗ ngon dỗ ngọt.

“Giám đốc, tại sao anh lại quan tâm đến khoản tài trợ từ Cục Lâm nghiệp như vậy?” Cô hỏi với vẻ mặt thoải mái.

Ban đầu, La Vũ Hâm còn nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục quấy rầy anh ta về con hổ nhỏ trong Rạp xiếc Hoàng gia, không ngờ cô lại nói chuyện phiếm với anh ta.

Anh ta rất coi trọng việc phân bổ vốn, không ngại nói với Đường Phỉ.

“Cô cũng biết là vườn bách thú của chúng ta hoạt động không tốt, chi phí hàng ngày vẫn rất cao, tôi cũng chịu rất nhiều áp lực. Tiểu Đường, cô phải hiểu chứ!” Anh ta không nói thẳng ra, nhưng anh ta tin rằng cô có thể hiểu được.

Nếu đã hiểu rồi, vậy thì đừng thúc giục anh ta nữa.

Khóe môi Đường Phỉ hơi cong lên: “Giám đốc, tôi cũng biết điều kiện hoạt động của vườn bách thú của chúng ta không tốt, nhưng anh cũng nhìn ra thực lực của tôi mà, chỉ trong mấy ngày, lượng khách du lịch có thể tăng lên gấp mấy lần, nhưng kế hoạch của thực sự của tôi vẫn chưa bắt đầu thực hiện.”

La Vũ Hâm ít quan tâm đến những thứ khác, nhưng anh ta vẫn quan tâm đến việc tăng số lượng khách du lịch và làm cho việc kinh doanh của vườn bách thú ngày càng tốt hơn.

“Co nói đi!” Anh ta hơi nghiêng người với vẻ mặt muốn tiếp tục nghe.

Đường Phỉ cười nói: “Đối với một vườn bách thú mà nói, thỉnh thoảng đạt được 2.000 lượt khách không khó. Đối với vườn bách thú của chúng ta, ngay cả khi không có sự góp mặt của tôi, về cơ bản chúng ta có thể tiếp cận được lượng khách du lịch như vậy trong dịp Tết Nguyên đán, nhưng khó khăn nằm ở chỗ làm thế nào để đạt được lượng khách như vậy một cách lâu dài và ổn định.”

Đường Phỉ đã từng tính toán trước rằng nếu một vườn bách thú lớn như vậy mà muốn hoạt động bình thường và đạt được lợi nhuận ổn định thì lượng khách du lịch hàng năm ít nhất phải đạt 500.000 người, với con số 2.000 khách mỗi ngày thì là 730.000 người mỗi năm. Vì vậy, ngoài việc duy trì các chi phí cơ bản của vườn bách thú, nó còn có thể tạo ra lợi nhuận.

Nếu cô đã biết điều này, thì La Vũ Hâm với tư cách là giám đốc cũng phải biết rất rõ.

Bởi vì vườn bách thú đã rơi vào tình trạng thua lỗ trong một thời gian dài, anh ta nhất định sẽ nảy ra ý định chiếm đoạt ngân sách.

Việc chiếm đoạt này có thể kéo dài bao lâu?

Nếu số lượng khách du lịch trong vườn bách thú có thể tăng lên đều đặn, thì tình hình kinh doanh tổng thể có thể đi vào một vòng tròn tích cực.

La Vũ Hâm lắng nghe giọng điệu của Đường Phỉ, dường như cô có một cách nào đó, và anh ta theo bản năng cảm thấy hơi nghi ngờ.

Cho dù cô gái trước mặt có năng lực lên tới trời xanh, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, cô có thể biết gì về kinh doanh chứ?

Nhưng anh ta không cưỡng lại được sự cám dỗ: “Tiểu Đường, cô có kế hoạch gì không?”

Đường Phỉ đưa ra ý tưởng: “Giám đốc, kế hoạch mua con hổ nhỏ lần trước tôi đề xuất với anh là bước đầu tiên, nếu anh tin tôi thì khoản đầu tư này rất hiệu quả.”

Sau đó, cho dù La Vũ Hâm có hỏi bao nhiêu thì cô cũng sẽ không tiết lộ thêm.

La Vũ Hâm biết rằng thái độ vừa rồi của anh ta đối với vấn đề mua lại con hổ con thực sự có chút...

Anh ta suy nghĩ, dù sao hai bên cũng có thỏa thuận, Đường Phỉ quả thật đã giúp anh ta rất nhiều, kết quả cũng khá tốt. Có lẽ nó thực sự có thể tiếp tục giúp anh ta tăng lượng khách du lịch lên.

Khoản đầu tư này tương đối hiệu quả về mặt chi phí, gần đây anh ta đã phát hiện ra một số điều về La Đại Cương và Rạp xiếc Hoàng gia, vì vậy việc mua con hổ nhỏ với giá thấp hơn dễ như ăn bánh.

Anh ta kiên quyết đồng ý: “Tiểu Đường, cô yên tâm, tôi sẽ lập tức liên lạc với Rạp xiếc Hoàng gia, nhanh chóng thương lượng với bọn họ để bọn họ chuyển con hổ về vườn thú chúng ta.”

Tim Đường Phỉ đập rất nhanh, như vậy thì Túng Bảo thật sự có thể về nhà một cách thuận lời sao?

Nhưng cho dù cô có phấn khích đến đâu thì cô cũng không thể hiện một chút nào trên khuôn mặt.

“Vậy làm phiền giám đốc rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.”

Bây giờ, đến lượt La Vũ Hâm ngăn cản cô: “Tiểu Đường, thái độ của tôi vừa rồi có chút không tốt, cô đừng để trong lòng, hãy chú ý hơn đến vấn đề tăng lượng khách.”

Đường Phỉ rời đi mà không dừng lại.

Đi ra khỏi phòng giám đốc, Đường Phỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời, hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.

[Cá koi béo phì]: Hôm nay hình như có rất nhiều khách du lịch và rất nhiều người đang cho cá ăn bên hồ! Tung hoa.jpg

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Tôi cũng nhận thấy điều đó, hôm nay, mới tỉnh dậy thôi mà tôi đã thấy mình đang đứng trong một vòng tròn! Có phải họ ở đây chỉ để nhìn thấy tôi không ?

[Trình Tự Viên]: Hahahahaha, vừa rồi có một đứa trẻ muốn cho tôi một quả chuối, nhưng tôi đã không lấy nó.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ủa, sao cậu lại không lấy? Nếu cậu không muốn nó, cậu có thể đưa nó cho tô mài! Để @Em gái mắt to mang qua cho tôi.

 [Trình Tự Viên]: Cho động vật ăn là sai, sợ dạy dỗ bọn nhỏ không tốt! Trang nghiêm.jpg

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Cái này... Tôi phục rồi. Biết cậu càng lâu tôi càng thích loài chó.jpg

[Công thành sư]: Hôm nay có nhiều người khách tham quan quá, hết lượt này đến lượt khác, tôi nổi tiếng đến thế sao? Để tôi hút điếu xì gà 82 năm cho đỡ sốc.jpg

[Ông lớn]: Khoanh tay cười.jpg@Công thành sư mọi người đến xem cậu ăn đấy. Cảnh tượng cậu đang ăn ngày hôm qua kinh khủng đến nỗi mọi người đều muốn xem nó có phải là thật không!

[Em gái mắt to]: Ha ha ha ha, bây giờ tôi cảm giác nhóm mình giống như một đám yêu quái đang nhảy múa.

[Cúc cu cúc cu]: Tôi cũng thấy nó rất vui!

[Cầu Cầu]: Để tôi thông báo với mọi người một chuyện!

[Tiểu Phì Thu]: @Cầu Cầu, cậu nói đi.

[Cầu Cầu]: Vừa rồi hình như tôi có nghe nói rằng người trong rạp xiếc sẽ vận chuyển Túng Bảo đi và họ đã bắt đầu tìm kiếm một cái lồng thích hợp rồi.

[Tiểu Phì Thu]: Cái gì! ! ! ! Vận chuyển đi sao? ? ? Cậu có biết nó sẽ bị mang đi đâu không?(Ứng dụng TY T)

[Cầu Cầu]: Tôi không nghe rõ, tôi cũng không hiểu ngôn ngữ loài người lắm.

[Tiểu Phì Thu]: Trời ơi, Túng Bảo sắp bị chuyển đi nơi khác rồi sao?

[Giúp tôi lên ngôi vua]: A a a a, đáng thương quá. Nó đã bị đánh đập như vậy rồi, chẳng lẽ nó không thể học cách nhảy qua vòng lửa sao? Vậy nên người trong rạp xiếc mới cho rằng nó quá ngu ngốc và muốn bán nó đi! ! !

[Trình Tự Viên]: Chúng ta nên làm gì đây? Quá muộn rồi! Vốn là muốn đợi cuộc thi của bồ câu đưa thư kết thúc, nhưng bây giờ còn một tháng nữa mới đến cuộc thi thì Túng Bảo đã sắp bị vận chuyển đi nơi khác rồi!

[Cầu Cầu]: Mọi người đừng hoảng sợ, chỉ cần không mất dấu vết của Túng Bảo, dù có bán đi thì chúng ta vẫn sẽ có cách giải quyết. Chỉ là không biết nó sẽ bị bán đi đâu thôi.

[Em gái mắt to]: @Cầu Cầu thật bình tĩnh, tôi ủng hộ cậu.

[Cúc cu cúc cu]: @Cầu Cầu nói đúng. Bây giờ chúng ta không biết Túng Bảo sẽ được vận chuyển đi đâu. Có lo lắng cũng vô ích. Hãy để @Cầu Cầu thăm dò thêm và xác định xem nó có bị vận chuyển đi không và vận chuyển đi đâu, cố gắng theo dõi nó càng nhiều càng tốt, để khi tôi chiến thắng cuộc thi thì còn cứu vãn được. Về cuộc thi, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!

[Công thành sư]: Chuyện này làm tôi lo lắng quá! Tôi thực sự hy vọng rằng Túng Bảo sẽ bình an!

[Tiểu Phì Thu]: Túng Bảo sẽ không sao đâu! @Cầu Cầu, hãy an ủi nó, đừng để nó bị sợ hãi nhé.

Một lúc sau, Cầu Cầu không nói gì nữa và các con vật đều lo lắng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

[Cầu Cầu]: Tin tốt cho mọi người đây! Mấy anh trai ở gánh xiếc đã mang lồng tới rồi, họ mới nói chuyện đó và tôi đã nghe rất rõ ràng! Nơi Túng Bảo được chuyển đến không phải ở đâu khác mà chính là Vườn bách thú Hâm Hâm của các bạn! ! ! Tôi nghe nói rằng vườn bách thú đã mua Túng Bảo và bọn họ sẽ gửi nó đến đó ngay hôm nay!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp