Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 42


8 tháng

trướctiếp

Dường như cảm nhận được nỗi buồn của Phan Đại Đại, những người hâm mộ càng tặng thưởng cho anh ấy nhiệt tình hơn để an ủi trái tim tổn thương của anh ấy.

Chỉ là sau mỗi phần thưởng thì sẽ có một cơn mưa bình luận*.

(*Nguyên văn “弹 幕 ”:  “Bullet screen” hay “danmu”  là chức năng cho phép người xem “bắn” bình luận lên màn hình video, phim ảnh vân vân  như những viên đạn  trong thời gian thực.)

"Tặng Đại Đại quà rồi này! Đại Đại ơi, dù sao cũng đừng xuất hiện nhé, ngoan nào!"

“Đại Đại, chúng tôi vẫn yêu anh. Xin giữ ổn định bàn tay của anh và đừng run rẩy, ngoài ra anh có thể đưa nó lại gần con hổ hơn không?”

"Đại Đại, cố lên, anh cừ nhất, chúng tôi thích anh nhất! Này này, cho máy ảnh của anh quay cận khuôn mặt của sư tử đi!"

Phan Đại Đại: Thật là ngộp thở chết đi được!

Trước đây, anh ấy chỉ là một người nổi tiếng lướt qua trên mạng, nhưng bây giờ, cuối cùng anh ấy cũng có dấu hiệu trở nên nổi tiếng, nhưng dường như anh ấy không xứng đáng để có một chỗ đứng trong lòng người hâm mộ.

Những người hâm mộ voi con, bồ câu đưa thư, tinh tinh đen, bầy khỉ và sư tử đều có, nhưng chẳng ai quan tâm đến sự có mặt hay vắng mặt của anh ấy.

Anh ấy cảm thấy như mình đang phải chịu đựng một trăm triệu đòn chí mạng.

Mặc dù lúc này Kara đã ăn xong thịt trong chậu, nhưng nó chợt nhớ ra chuyện gì đó.

Nó nằm trên mặt đất, bắt đầu liếm chân của mình, liếm xong thì bắt đầu gặm, gặm ngon đến mức dường như nước miếng sắp chảy hết ra rồi.

[Công Thành Sư]: À... Tôi ăn xong rồi mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, hi vọng vẫn chưa muộn quá!

[Ông lớn]:.... @Công Thành Sư, cậu đang làm gì thế?

[Công Thành Sư]: Tôi không làm gì cả, sau khi ăn xong thịt mà chị gái đưa cho tôi thì biểu diễn tiết mục tự gặm nhấm mình....

[Ông lớn]: Cậu đã ăn rồi mà, còn biểu diễn gì nữa?

[Công Thành Sư]: Hả? Vậy thì tôi có nên tiếp tục không?

[Em gái mắt to]: Tiếp tục đi, tiếp tục đi, tôi đứng trên cây nhìn thấy rồi này, khách du lịch ở đó phản ứng khá tốt.

[Công Thành Sư]: Oke!

Những người hâm mộ trong phòng cũng vô cùng sững sờ, cảnh này... cảnh này...

"Mẹ ơi, vừa rồi con sư tử này ăn nhiều như thế... Ý nó là vẫn chưa no sao?"

"Cái này... Thật khó xử. Ăn nhiều thịt như thế, vậy mà vẫn có thể đói đến mức gặm chân mình, đột nhiên tôi hơi đồng cảm với vườn bách thú rồi, chỉ sợ họ không nuôi nổi!"

"Ha ha ha ha ha, tôi đói đến nỗi tự gặm nhấm chính mình.jpg"

"Không biết vì sao, tôi cảm thấy con sư tử này gặm chân của chính mình còn ngon hơn ăn thịt nữa, thật sự là có độc!"

Lúc này, Phan Đại Đại để ý rằng trên núi Núi gấu có động tĩnh nên đã quả quyết cắt máy.

Những người hâm mộ liên tục gào thét thảm thiết, kêu gọi Đại Đại trả lại những món quà mà anh ấy đã nhận! Muốn gửi lưỡi dao cho Đại Đại!

Lúc này, Thất Thiếu vừa mới ăn xong bữa trưa, theo thói quen thường ngày, nó ăn no rồi thì nhất định cần phải ngủ một giấc, nhưng hôm nay lại khác.

Hôm nay, nó chờ mãi mà vẫn không thấy anh trai phát sóng trực tiếp đến chỗ nó, lo lắng chết đi được, vừa rồi nghe thấy động tĩnh từ vườn sư tử, nó biết đã phát sóng trực tiếp đến vườn thú dữ rồi, cộng thêm cả máy bay không người lái bay xung quanh trên đầu nó, cuối cùng nó xác nhận, cơ hội của mình đến rồi!

Lúc này, tất cả các con vật đều đang nỗ lực để phát sóng trực tiếp, là con vật có độ phủ sóng thứ hai trong vườn bách thú, làm sao nó có thể nhận thua!

Vào thời điểm này, ở đây cũng có rất nhiều khách du lịch bị máy bay không người lái thu hút đến khu triển lãm của núi gấu để xem màn biểu diễn của Thất Thiếu.

Ban đầu, Thất Thiếu đang ngồi xổm trên mặt đất thì đột nhiên đứng dậy, dường như vì dùng quá nhiều sức, một chân vẫn đang giữ chậu thức ăn của mình!

Khi nhìn thấy Thất Thiếu đứng dậy, những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức có lập trường không vững, lại quay sang yêu thích Thất Thiếu rồi.

"A a a a, tôi đang nhìn cái gì vậy! Tôi thực sự nhìn thấy một con gấu đang đứng!"

"6666, chẳng lẽ ý của con gấu đen này là ăn chưa no, cho nên mới thể hiện một ít?"

"Oa! Nó đi hai bước!!! Nó đi hai bước rồi này!"

"Trời ơi, tại sao lúc đi cái mông của nó còn uốn éo thế kia! Quá ngây ngất rồi!"

"233333, tôi còn tưởng mình chỉ nhìn thấy một con gấu đen đứng thẳng, sau đó lại cho rằng mình nhìn thấy một con gấu đen đang đi thẳng, cuối cùng mới phát hiện là nhìn thấy một con gấu đen đang “múa trên quảng trường”! Phì!"

Thất Thiếu đi vài bước đã khiến khách du lịch có mặt ở đó kinh ngạc không thôi, bình thường nó cũng thích tương tác với khách du lịch, nhưng phần lớn thời gian nó vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Muốn đợi đến khi Thất Thiếu đứng dậy mà đi như thế này thì thật sự là một chuyện hiếm thấy.

Hôm nay, do có phát sóng trực tiếp nên rất nhiều khách du lịch đã bị thu hút đến đây, họ lại còn nhìn thấy Thất Thiếu đứng thẳng và đi đi lại lại, những khách du lịch lần lượt cầm điện thoại để chụp lại cảnh tượng kinh ngạc này.

Tại vườn thú dữ lúc này, kể cả bên sư tử châu Phi Kara hay là gấu đen Thất Thiếu cũng đều có rất nhiều khách du lịch có mặt tại đó, trong khi vườn báo săn bình thường đã khá vắng vẻ mà giờ lại vắng vẻ hơn bình thường.

Trong suốt thời gian đó, báo săn Hổ Tử không nói một lời nào trong nhóm.

Kể từ khi những tảng đá và khung leo cho nó ẩn nấp đã được sửa chữa, mỗi ngày, nó đều ở đó để ẩn mình khỏi tầm mắt của khách du lịch.

Thỉnh thoảng, có khách du lịch đi qua quan sát một lúc nhưng không thấy con vật nào nên cũng mất hứng bỏ về.

Trong cuộc thảo luận nhóm hôm nay, vì Hổ Tử không xuất hiện nên các con vật cũng không sắp xếp bất kỳ nhiệm vụ nào cho nó. Tuy nhiên, trong cuộc thảo luận ngày hôm qua, khi Hổ Tử được nhắc đến, Đường Phỉ nói rằng nên cho Hổ Tử một cơ hội xuất hiện, cho dù nó không bắt mắt như những loài động vật khác, miễn là có thể quay phim nó, hãy cố gắng cho nó cơ hội thể hiện.

Ý tưởng của Đường Phỉ rất đơn giản, bởi vì đối với Hổ Tử, có thể góp một phần sức của mình để cứu Túng Bảo trở về cũng là một chuyện khá quan trong.

Hơn nữa, cho dù Hồ Tử không nói gì, nhưng chắc chắn nó cũng chú ý tới từng nhất cử nhất động của mọi người trong nhóm, nếu nó thật sự không tham gia, nhất định sẽ cảm thấy mất mát.

Là một nhân viên chăm sóc Hổ Tử, Từ Dương cũng rất tán thành với ý tưởng của Đường Phỉ.

Bởi vì từ trước đến nay, cậu ấy đều hy vọng Hổ Tử có thể trở lại bình thường và được mọi người tán thưởng.

Mặc dù bây giờ nó vẫn còn rất nhạy cảm và hướng nội, nhưng so với trước đây, tình trạng của nó đã tốt hơn rất nhiều, không còn mãi quay vòng không ngừng trong chuồng thú nữa. Mặc dù nó trốn sau núi nhân tạo cả ngày, nhưng thỉnh thoảng khi leo lên, vẫn có thể nhìn thấy sự quyến rũ độc đáo của loài báo săn.

Cậu ấy rất hy vọng, sẽ có nhiều người cũng có thể nhìn thấy sự quyến rũ của nó.

Thế nhưng hôm nay, khi nghe những tiếng reo hò và vỗ tay nhiệt liệt vang lên từ hai bên Vườn sư tử và Núi gấu, cậu ấy đứng một mình trước phòng triển lãm của Hổ Tử, tay cầm điện thoại nhưng lại không chụp bức ảnh nào.

Đường Phỉ đi tới, cô không đi xem Kara, cũng không đi xem Thất Thiếu, mà trực tiếp đến xem Hổ Tử.

“Sao vậy?” Đường Phỉ nhỏ giọng hỏi.

Bây giờ màn hình phát sóng trực tiếp vẫn chưa cắt, hai người họ vẫn có thể trò chuyện.

Từ Dương lắc đầu tiếc nuối.

Đường Phỉ vỗ vào vai cậu ấy: "Kiên trì thêm một lát nữa thôi."

Từ Dương gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy có lẽ hôm nay hết hy vọng rồi.

Khi cậu ấy đang ủ rũ, Hổ Tử bước đi như mèo từ phía sau núi nhân tạo đi đến, hai mắt mở to như chuông đồng, bước đi chậm rãi, nhưng lại mang phong thái thong dong không vội.

Ngay khoảnh khắc đó, Đường Phỉ cảm thấy mình như ngừng thở.

Thật ra, cô cũng không ngờ rằng Hổ Tử sẽ thực sự xuất hiện trước ống kính.

Khi nó đến khu triển lãm, nó không làm ầm ĩ như Kara và Thất Thiếu, mà vươn vai duỗi người.

Có thể thấy trọn vẹn hình dáng thuôn dài độc đáo của loài báo săn trong ống kính.

“Oa!” Mặc dù bên cạnh không có người xem khác, còn Từ Dương cũng mãi dán mắt vào màn hình chụp ảnh của mình, nhưng cậu ấy vẫn bị biểu hiện trong nháy mắt của Hổ Tử làm cho kinh ngạc đến mức khẽ kêu một tiếng.

Và những gì xảy ra trong khoảnh khắc tiếp theo, gần như cậu ấy không hét lên.

Cả Đường Phỉ và Từ Dương đều không ngờ rằng, Hổ Tử sẽ xoay người rồi phi nhanh một cái, ngay lập tức leo lên đỉnh khung leo từ phía còn lại của núi nhân tạo, đứng ở nơi cao nhất và vươn đầu ra nhìn về phía xa.(Ứng dụng TY T)

Tay của Từ Dương run rẩy, kéo cận máy để quay cận cảnh Hổ Tử.

"A a a a a, có cần bảo Phan Đại Đại mang máy ảnh qua đây không?" Từ Dương thật sự sụp đổ, cảnh tượng vừa rồi quá nhanh, mặc dù cậu ấy đã bắt kịp từng động tác của Hồ Tử, nhưng thực sự không kịp để thông báo cho Phan Đại Đại phát sóng trực tiếp. Lúc này, bên Thất Thiếu và Kara rất sôi nổi, nên Phan Đại Đại cũng không thể mang máy ảnh đến đó được.

Đường Phỉ lại nhìn Hổ Tử đang trốn sau lùm cây, trong lòng cũng vô cùng kích động, thật lâu sau đó vẫn chưa thể bình tĩnh lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô cười nói: "Không cần đâu, được rồi, không cần quay nữa."

Từ Dương tiếc nuối đặt điện thoại xuống: "Ôi, tiếc thật đấy, cảnh tượng vừa rồi hoàn toàn không có ai nhìn thấy, quanh đây ngay cả một người khách du lịch cũng không có!"

Đường Phỉ hoàn toàn có thể hiểu được sự than thở của của cậu ấy, so với Hổ Tử trước đây, biểu hiện hôm nay của nó thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Nó không còn phải đối mặt với vòng tròn suy sụp về cảm xúc nữa, cũng không hoàn toàn khép mình lại mà tự nhiên bước ra trước ống kính để thể hiện sức mạnh của mình.

Mặc dù thời gian duy trì không dài, nhưng không hiểu sao Đường Phỉ lại khẳng định rằng đây là những gì mà Hổ Tử làm cho Túng Bảo.

"Không sao đâu, sau này Phan Đại Đại sẽ xử lý tài liệu video ngày hôm nay, sau đó đăng nó lên mạng. Đến lúc đó, đoạn này có thể được chỉnh sửa lại với nhau, như vậy thì người khác cũng có thể nhìn thấy.”

Từ Dương vẫn cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không còn cách nào khác, thở dài: "Vậy cũng được!"

Chương trình phát sóng trực tiếp tiếp theo là tương tác với động vật ăn cỏ mà vườn bách thú đã thêm vào gần đây để nâng cao trải nghiệm của khách du lịch.

Trong quá trình quay, chiếc máy bay không người lái đã bay qua khu triển lãm của hươu cao cổ và vô tình chụp được hình ảnh hươu cao cổ đang ăn, rất ít người có thể nhìn thấy hươu cao cổ đang ăn gì đó ở khoảng cách gần trong buổi phát sóng trực tiếp, hơn nữa còn là tầm nhìn trực tiếp.

"Trời ơi, nó chuốt mascara sao! Đôi lông mi này thật sự không thể tin được, vừa dày vừa dài!"

"Lần đầu tiên tôi biết lưỡi hươu cao cổ có thể vươn ra dài đến thế!"

"Tôi rất muốn biết, liệu lưỡi của hươu cao cổ có dài đến mức giúp nó ngoáy tai được không?"

"23333, chẳng khác nào nói ngoáy tai là ma quỷ sao?"

"Oa! Nó còn nhìn máy ảnh nữa kìa ha ha ha ha, chẳng lẽ nó muốn thè lưỡi liếm máy bay không người lái sao?"

Việc quay phim bằng máy bay không người lái đã giành được sự khen ngợi nhất trí từ phòng phát sóng trực tiếp, còn bản thân Phan Đại Đại cũng được phép vào chuồng của động vật ăn cỏ.

"Tôi là Phan Đại Đại đây, đúng rồi, không sai, chính là tôi! Có ngạc nhiên không, mọi người lại nhìn thấy tôi rồi! Bây giờ tôi phải ló mặt vì tôi đã vào khu chăn nuôi hỗn hợp của động vật ăn cỏ. Nếu tôi muốn làm thì phải trở thành streamer kỳ lạ* nhất trong giới phát sóng trực tiếp về động vật! Ai trong số các bạn có thể vào đây,  ai có thể chứ!"

(*Nguyên văn 骚气 (tao khí) dùng để mô tả người có dáng vẻ, hành vi gây cảm giác khó chịu bứt rứt cho người khác. Ví dụ: ăn mặc lòe loẹt, hành động lố lăng, thái độ cợt nhả…)

Nhìn thấy khuôn mặt của Phan Đại Đại, những người trong buổi phát sóng trực tiếp vốn muốn đá bay anh ấy ra khỏi màn hình, nhưng sau khi nghe anh ấy nói như vậy, họ lập tức biến thành chanh tinh*.

(*柠檬精: là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.)

"Đại Đại, không phải tôi nói gì anh, mặc dù trong thế giới loài người thì vẻ ngoài của anh vẫn không tệ lắm, nhưng dường như các loài động vật không muốn nhìn thấy anh. Anh nhìn xem, sau khi anh đi vào, hươu sao nhìn thấy anh thì lập tức quay đầu bỏ chạy!”

"Ha ha ha ha, có phải tôi nhìn thấy... một con lợn không?"

"Ngựa vằn! Đó là một con ngựa vằn! Này, Đại Đại, anh có làm được không, nhanh lên! Tôi muốn nhìn thấy ngựa vằn!"

"À! Vừa rồi có một đàn ngựa cỏ bùn đi ngang qua, sao động tác của anh lề mề như vậy hả Đại Đại!"

Sau khi Phan Đại Đại đi vào, anh ấy mới phát hiện muốn đến gần những động vật ăn cỏ này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Khi anh ấy đến gần một chút, những con vật đó đã bỏ chạy ngay lập tức. Về cơ bản không thể vừa phát sóng trực tiếp và vừa đến gần động vật.

Còn nhân viên chăm sóc những con vật này thì có thể thoải mái tiếp cận.

Khó chịu nhất là, rõ ràng anh ấy đang cầm thức ăn trên tay nhưng những con vật đó vẫn cách xa anh.

"Đại Đại, vì anh đang cầm gậy quay phim trên tay nên những con vật đó nghĩ anh muốn tấn công chúng đấy, đương nhiên không thể lại gần được rồi!"

"Đúng rồi, Đại Đại, hay là anh đừng tự quay nữa, cầm trên tay là được rồi, chúng tôi chỉ muốn xem động vật 2333..."

Khi Phan Đại Đại đang cảm thấy nản lòng, đột nhiên có một con lừa nhỏ màu đỏ chạy ra từ đàn hươu sao?

Nó tung móng chạy về phía anh ấy.

Phan Đại Đại run tay, bị dọa sợ đến mức suýt nữa thì làm rơi gậy quay phim xuống đất.

Cái gì đây... con lừa này muốn làm gì vậy???

Anh ấy vô thức giơ nắm cỏ trong tay lên, không ngờ con lừa này đã nhảy lên và lấy đi nắm cỏ trong tay anh ấy.

Sau khi ăn cỏ xong, nó vẫn nhảy tới nhảy lui trước mặt anh ấy, tìm kiếm quanh người anh ấy xem còn có thứ gì khác ăn được không.

Cảnh tượng bất thình lình này khiến Phan Đại Đại thật sự chống đỡ không nổi.

Lúc này, số người xem trong phòng chính thức vượt qua một triệu người, cơn mưa bình luận cũng đã che kín toàn bộ màn hình.

"Oa, con lừa dễ thương từ đâu ra thế này!"

"Trời ơi, Đại Đại, anh còn chờ gì nữa, cho nó ăn đi! Mau cho nó ăn đi!"

" Cho nó ăn nhanh lên!"

"Đại Đại, tôi tặng quà cho anh này, anh cho nó ăn cỏ nhanh đi! A a a a sốt ruột chết tôi rồi!"

"Sao tôi chưa từng thấy con lừa nào dễ thương như vậy! Chủ động như vậy! Hức hức, tôi muốn đến vườn bách thú Hâm Hâm quá! Phải đi ngay bây giờ mới được!!!"

"Không được rồi, dễ thương quá! Tôi cũng muốn đến Vườn bách thú Hâm Hâm!!!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp