Groupchat Của Vườn Bách Thú

Chương 38


9 tháng

trướctiếp

Nhưng... cuộc sống của Đường Phỉ càng lúc càng không dễ dàng.

Vì để thả bồ câu đưa thư bay đi, mỗi buổi huấn luyện đều phải xa hơn buổi huấn luyện trước đó.

Cô thường không có ngày nghỉ, ngày qua ngày chỉ có thể dậy sớm hơn.

Bởi vì khoảng cách xa hơn cũng có nghĩa sẽ tốn nhiều thời gian đi đường hơn.  

Cuối cùng, ngay cả Lôi Tử cũng không thể chịu đựng được, nó nói với những con vật khác trong nhóm.

[Cúc cu cúc cu]: Tội nghiệp chị gái quá đi mất, mới sáng sớm tinh mơ, chị ấy đã phải đưa tôi ra ngoài để tập luyện. Vất vả lắm!

[Công Thành Sư]: À! Hôm nay tôi cũng nhìn thấy nhé, khi chị gái đến thăm tôi, chị ấy cứ ngáp ngắn ngáp dài suốt thôi. Tất nhiên là chị ấy vẫn rất xinh đẹp khi ngáp ngủ!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Bây giờ chị ấy đang ngủ gật bên ngoài chuồng voi nè, tôi còn nghe thấy tiếng ngáy của chị ấy luôn đó.

[Tiểu Phì Thu]: Haha haha, chị gái đang ngủ ngáy à, a a a tôi muốn xem quá đi mất.

[Cá koi béo phì]: Dễ thương không tả nổi ~

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn đâu, vất vả cho chị gái lắm! 

[Em gái mắt to]: Nhưng cũng không còn khác nào khác mà, chúng ta không thể để @Cúc cu cúc cu tự tập luyện một mình được!

[Tiểu Phì Thu]: Haha ha haha, tự tập luyện một mình! Sao nghe cái này buồn cười quá đi mất!

[Ông lớn]: Này, tôi thấy những gì Em gái mắt to nói cũng khá hay ho đó. Rốt cuộc có cách nào để @Cúc cu cúc cu có thể tự tập luyện một mình không?

[Cúc cu cúc cu]: Mục đích của việc huấn luyện tôi là để tôi tập trở về nhà nhanh hơn và tốt hơn, điều này là để rèn luyện khả năng định hướng của tôi. Nếu để tôi tự bay ra ngoài rồi tự bay trở lại, tôi sẽ nhớ mình đã bay từ hướng nào đi ra, như vậy thì hiệu quả huấn luyện của việc bay về sẽ kém hơn rất nhiều.

[Công Thành Sư]: À... vậy nghĩa là mọi người đang thi đấu tốc độ bay về nhà sao?

[Cúc cu cúc cu]: Không sai!

[Tiểu Phì Thu]: Nhưng mỗi ngày cứ để chị gái đi xe đưa cậu ra ngoài huấn luyện như vậy, sau đó chị ấy quay về còn phải đi làm nữa, thật sự rất vất vả, liệu có cách nào khác đưa cậu ra ngoài được không?

[Công Thành Sư ]: Tôi chỉ muốn biết là, nếu như cậu tự bay ra ngoài, sau đó một mình bay trở về, trên đường sẽ ăn gì?

[Cúc cu cúc cu]: Bình thường tôi không ăn cũng không uống, mong muốn quay về tổ của chim bồ câu đưa thư cực kỳ lớn, vậy nên nếu không đặc biệt cần thiết thì sẽ không hạ cánh. Chim bồ câu đưa thư càng xuất sắc, nó càng muốn về nhà đầu tiên.

[Công Thành Sư]: Không ăn không uống gì à... Chịu luôn...

[Em gái mắt to]: Nếu như vậy, có vẻ như Cúc cu cúc cu không có cách nào để tự tập luyện một mình rồi. Dù sao thì điều quan trọng hơn chính là giành được vị trí đầu tiên.

[Cầu Cầu]: Ôi... Vì chuyện của Túng Bảo mà phải khiến các cậu mệt mỏi như vậy, còn khiến chị gái vất vả như thế, tôi nhất định phải nói cho Túng Bảo biết rằng mọi người đã làm biết bao nhiêu việc để cứu nó.

[Cá koi béo phì]: Tốt nhất là đừng nói, bây giờ cuộc sống của Túng Bảo cũng không dễ gì à, cứ để nó ngoan ngoãn thêm một thời gian nữa, đợi về nhà rồi hẵng nói cho nó biết cũng được.

[Cầu Cầu]: Được rồi.

[Tiểu Phì Thu]: À! Hình như tôi có cách rồi. @Em gái mắt to, cậu đến đây một chuyến đi.

[Em gái mắt to]: Được.

Sau khi Đường Phỉ thức dậy trên chiếc ghế bên ngoài chuồng voi, nhìn thấy những con vật đang thảo luận về mình, cô rất cảm động, cảm thấy bản thân làm được thêm nhiều điều cho chúng, vất vả một chút cũng không hề gì.

Nhưng nhìn thấy cuộc thảo luận trong nhóm, đột nhiên Đường Phỉ nghĩ vẫn nên nói cho chúng biết một tiếng về buổi phát sóng trực tiếp sau này. Mặc dù không biết điều đó sẽ có tác dụng gì, nhưng nếu các loài động vật sẵn sàng hợp tác, nói không chừng buổi phát sóng trực tiếp sẽ có hiệu quả thần kỳ.

[Thỏ Thỏ]: Có chuyện này tôi muốn thảo luận với các cậu một lát.

[Công Thành Sư]: Thỏ Thỏ! Chà, đã lâu không gặp Thỏ Thỏ rồi nhỉ.

[Cúc cu cúc cu]: Là Thỏ Thỏ đấy à!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Sao Thỏ Thỏ rất ít khi nhắn tin vậy?

[Thỏ Thỏ]: Chỉ là... Có chuyện này tôi muốn nói với mọi người một tiếng.

[Công Thành Sư]: Ha ha ha ha, cậu cứ nói đi, chúng tôi đều ở đây nghe nè.

[Giúp tôi lên ngôi cua]: Đúng đúng.

[Thỏ Thỏ]: Tôi nghe nói ngày mai có anh trai streamer trên mạng muốn đến vườn bách thú của chúng ta để phát sóng trực tiếp, đây là một hoạt động quảng bá cho vườn bách thú của chúng ta.

[Công Thành Sư]: Phát sóng trực tiếp? Là sao?

[Thỏ Thỏ]: Hmm... Tôi cũng không hiểu lắm, đại khái giống với việc dùng điện thoại di động để quay phim tất cả chúng ta, sau đó nhiều người có thể nhìn thấy chúng ta cùng một lúc!

[Công Thành Sư]: Chà chà... Thú vị thật đấy!

[Ông lớn]: Cắt, ý của cậu là gì! Ngày nào chúng ta cũng bị nhốt ở đây, bị nhìn thấy chưa đủ sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Không thể nói như vậy được, tôi nghĩ nó khá thú vị đấy!(CaibapxTYT)

[Cầu Cầu]: Tôi biết phát sóng trực tiếp này! Tôi đã nghe mọi người trong rạp xiếc nói rất nhiều lần, nhờ có một streamer đến hậu trường của Rạp xiếc Hoàng Gia làm phát sóng trực tiếp, vậy nên việc kinh doanh của rạp xiếc mới trở nên tốt như thế... Ôi, việc kinh doanh của rạp xiếc đang dần tốt lên, vậy thì tháng ngày của Túng Bảo càng khó khăn hơn.

[Ông lớn]: Phát sóng trực tiếp có thể cải thiện hoạt động kinh doanh của vườn bách thú không?

[Cá koi béo phì]: Ô... Còn có hiệu quả này á?

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Vậy thì cũng không tệ đâu, nếu việc kinh doanh của vườn bách thú tốt lên, vậy thì việc ăn uống của chúng ta cũng sẽ tốt hơn nhỉ?

[Ông lớn]: Cũng chưa chắc...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Nhưng tôi vẫn hi vọng công việc kinh doanh của vườn bách thú sẽ tốt hơn, như vậy thì chị gái sẽ rất vui.

[Thỏ Thỏ]: Tôi còn nghe nói, vườn bách thú cũng đang cân nhắc mua lại Túng Bảo, nếu lần phát sóng trực tiếp này có hiệu quả không tệ và lượng khách tham quan tăng lên, có lẽ chuyện của Túng Bảo sẽ sớm được giải quyết đó.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: A a a a a!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Huhu huhu! @Thỏ Thỏ, cậu nói có thật không?

[Công Thành Sư]: Trời ơi! Như vậy thì tốt quá rồi! @Cúc cu cú cu, vậy thì cậu không cần phải vất vả như vậy nữa!

[Cúc cu cú cu]: Việc luyện tập của tôi vẫn sẽ diễn ra như bình thường, nhưng quả thực là áp lực đã giảm đi rất nhiều.

[Trình Tự Viên]: Vậy chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có cần phải làm gì đó không?

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Tôi có thể biểu diễn! Tôi biểu diễn đi thẳng nhé!!! Khi streamer đến, tôi sẽ nhào lộn tới trước mặt anh ấy, lăn tới lăn lui hay gì đó cũng được!

[Tiểu Phì Thu]: Tôi, tôi, tôi... Hình như tôi không có gì để biểu diễn, nhưng tôi có thể thử một chút.

[Em gái mắt to]: @Tiểu Phỉ Thu, cậu muốn thử gì?

[Tiểu Phì Thu]: Chà, tôi sẽ nói vào buổi phát sóng trực tiếp ngày mai... Thật ra tôi  cũng không chắc chắn lắm...

[Trình Tự Viên]: Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ biểu diễn tiết mục đập vỡ đá trên ngực!

[Tiểu Phì Thu]: Mẹ ơi... Liều lĩnh thật đấy...

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tôi cũng muốn tham gia cơ, tôi nên biểu diễn gì đây mọi người ơi?

[Thỏ Thò]: @Trình Tự Viên không cần liều như vậy đâu, chỉ cần thể hiện cuộc sống hàng ngày là được rồi, nếu có chuyện gì năng động hơn một chút, thú vị và có điểm nhấn hơn thì cũng có thể thể hiện nhé.

[Trình Tự Viên]: À! Tôi hiểu rồi.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a, tôi không hiểu, @Thỏ Thỏ, tôi có thể làm gì đây? Nói tôi biết chuyện gì đó để làm với!

[Thỏ Thỏ]: @Thằng nhóc xinh nhất thôn, cậu cứ chờ chị gái sắp xếp nhiệm vụ cho cậu đi. Có lẽ chị ấy sẽ thay chân cho cậu đấy.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Được được!

[Công Thành Sư]: Vậy thì... tôi có thể làm gì đây? Hay là tôi bán nỗi khổ nhé, tôi sẽ biểu diễn sự gặm nhấm chính mình!

[Ông lớn]: Ha ha ha ha ha ha, cậu làm tôi cười chết mất! 

[Cá koi béo phì]: Ha ha ha ha ha ha!

[Tiểu Phì Thu]: Ha ha ha ha ha ha! Chân thật quá rồi!

[Cá koi béo phì]: ...Tôi không biết biểu diễn gì cả, vậy biểu diễn cá chép vượt vũ môn thì sao?

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ha ha ha ha ha, cũng được, cũng được!

Nhìn thấy những con vật trong vườn bách thú bắt đầu đưa ra trí tưởng tượng phong phú, Đường Phỉ cảm thấy yên tâm hơn rồi.

Chỉ cần chúng sẵn sàng hợp tác, buổi phát sóng trực tiếp ngày mai sẽ có tư liệu.

Cho dù rạp xiếc có biểu diễn động vật, có lẽ cũng không sánh nổi với nhóm diễn sâu này.

Nhưng cho dù những con vật không muốn hợp tác, cô vẫn có niềm tin vào buổi phát sóng trực tiếp ngày mai. Thực ra, bình thường chúng đã rất dễ thương rồi, trải qua một khoảng thời gian ở đây, Đường Phỉ cũng phát hiện, động vật có những giai đoạn phấn khích khác nhau. Cho dù không thể bắt được tất cả những điểm dễ thương của các con vật trong buổi phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn có thể chụp lại những hình ảnh này và đăng chúng lên trang web video. 

Lúc trước không phải Anh trai gấu mèo đó cũng làm như vậy sao, ngoại trừ phát sóng trực tiếp còn được trang web video đề cử, xuất hiện ở trang chủ.

Nếu có thể đạt được một phần ba thành tựu như Anh trai gấu tra, việc tăng thêm năm trăm khách tham quan cũng không khó lắm.

Tuy nhiên, cô vẫn cần tiếp tục thảo luận chuyện này với Phan Đại Đại.

Trong cuộc thảo luận này, Đường Phỉ đã thêm cả Lam Lâm Nguyệt, Từ Dương và Tô Châm vào.

Mặc dù chỉ là phát sóng trực tiếp, nhưng khuôn viên vườn bách thú tương đối lớn, để toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp diễn ra suôn sẻ hơn vẫn cần sự hợp tác của nhân viên vườn bách thú.

Những người này đều là bạn bè mà cô quen biết thân thiết kể từ khi vào Vườn bách thú Hâm Hâm, vì vậy Đường Phỉ sẵn sàng kể cho họ nghe về việc cứu chú hổ con Túng Bảo.

"Trời ơi, Đường Phỉ! Tôi thực sự không ngờ cô dám đặt điều kiện với giám đốc  đấy, hơn nữa còn thuyết phục được anh ấy đồng ý luôn!" Lam Lâm Nguyệt thật sự sững sờ. Thân là một nhân viên chăm nuôi, cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng Đường Phỉ có thể mặc cả với Giám đốc vì chuyện như vậy.

Từ Dương cũng không ngờ, Phan Đại Đại đã mời cậu ấy đi xem xiếc với nhau vào ngày hôm đó, nhưng cậu ấy không đi được vì có việc phải làm. Không ngờ chỉ mới vài ngày trôi qua, sư phụ của mình lại sẵn sàng làm nhiều chuyện như vậy vì chú hổ con bị hành hạ trong rạp xiếc.

"Sư phụ ơi, em không có ý kiến gì hết. Cứ thêm em vào chuyện này nhé! Nếu cần làm gì sư phụ cứ nói với em, em bảo đảm sẽ làm sư phụ hài lòng."

Tô Châm cười và nói: "Tôi thực sự khâm phục cô đó, Đường Phỉ. Có lẽ tôi không giúp được gì cho chuyện phát sóng trực tiếp của cô, nhưng sau khi hổ con được nhận về, tôi sẽ cứu nó nhanh nhất có thể. Cứ giao cho tôi, cô có thể yên tâm rồi."

Đường Phỉ cảm động không thôi: "Cám ơn mọi người nhé."

Sau đó, với sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng Phan Đại Đại đã chốt được kế hoạch cho buổi phát sóng trực tiếp vào ngày hôm sau.

Đột nhiên, Lam Lâm Nguyệt nghĩ ra một ý tưởng: "Đúng rồi, không phải mục tiêu của chúng ta là thu hút càng nhiều khách tham quan càng tốt sao? Nếu chỉ có phát sóng trực tiếp và video thì cho dù được đẩy lên vị trí đề cử, lượng khách tham quan địa phương có thể thu hút được ở Thành phố Lâm Thủy vẫn còn hạn chế, tại sao chúng ta không khởi động một hoạt động theo chủ đề trên Weibo.”

Phan Đại Đại có hơi hứng thú: "Cô nói tiếp đi."

Lam Lâm Nguyệt: "Mọi người nghĩ xem, nếu những người xem phát sóng trực tiếp và video đều ở nơi khác, vậy thì cho dù họ có hứng thú với vườn bách thú của chúng ta cũng không đến được. Mục tiêu trước mắt của chúng ta là tăng số lượng khách tham quan lên một nghìn người trong vòng hai ngày, vậy thì sau khi video và phát sóng trực tiếp vào ngày mai được tung ra, lượng khách du lịch tham quan vào ngày mốt sẽ rất quan trọng, nếu là khách du lịch từ nơi khác, họ hoàn toàn không đến kịp! Vậy thì mục tiêu của chúng ta phải là khách du lịch ở thành phố Lâm Thủy rồi.”

Đường Phỉ gật đầu: "Cô nói không sai! Mặc dù cơ sở vật chất của vườn bách thú Hâm Hâm đã cũ kỹ, nhưng vườn bách thú này là vườn bách thú đầu tiên ở thành phố Lâm Thủy và đã có lịch sử hơn hai mươi năm rồi. Nói cách khác, hầu hết những người trẻ tuổi ngày nay đều đã từng đến vườn bách thú này và chắc chắn cũng giữ lại những bức ảnh. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bắt đầu một chủ đề hoài niệm trên Weibo, thu thập những bức ảnh cũ của vườn bách thú Lâm Thủy. Bằng cách này, nhất định sẽ có người hưởng ứng. Kết hợp với buổi phát sóng trực tiếp vào ngày mai, tôi nghĩ dù nói thế nào cũng sẽ có hiệu quả."

Lam Lâm Nguyệt: "Được rồi! Tôi sẽ làm việc này, tôi sẽ đồng bộ đề xuất chủ đề này lên Weibo.”

Phan Đại Đại: "Dùng tài khoản của tôi đi. Thật ra thì sau lần cuối cùng nó trở nên nổi tiếng, tài khoản Weibo của tôi cũng có gần hai trăm nghìn người theo dõi rồi."

Đường Phỉ rất kinh ngạc: "Oa, vậy thì tốt quá rồi!"

Lúc này, ở trong nhóm.

[Tịch Nhất  u]: Mọi người chào mừng thành viên mới [Cá chép đỏ và Cá chép xanh và Lừa] tham gia nhóm nhé.

[Tiểu Phì Thu]: Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc là cái gì thế?

[Cá koi béo phì]: Đột nhiên tôi thấy không vui lắm!

[Cá chép đỏ và cá chép xanh và lừa]: Xin chào mọi người! Tôi nghe nói các cậu sắp có chuyện để làm nhỉ?

[Cá koi béo phì]: @Cá chép đỏ và cá chép xanh và lừa, tên hiển thị của cậu dài quá, đổi đi.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ha ha ha ha ha ha! Cùng tên rồi!

[Cá chép đỏ và cá chép xanh và lừa]: Vừa rồi tôi mới nghe nói về nhóm chat này, tôi cũng mới vừa biết các cậu sắp có chuyện để làm. ~~~~ Nào nào nào, nói với tôi đi  mà~~~~

[Cá koi béo phì]: Hừ, mau đổi tên đi, nếu không thì đừng mơ đến chuyện bọn tôi nói cho cậu biết!  

[Cá chép đỏ và cá chép xanh và lừa]: Ôi~~~

[Thông báo: Cá chép đỏ và cá chép xanh và lừa đã được đổi tên thành Hồng Lư Lư.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp