Đại An đã vào độ cuối năm, tuyết phủ
dày đặc, đợt tuyết này còn chưa tan hết, đợt tuyết lớn khác lại ập đến.
Nhiệt độ trong nhà và nhiệt độ ngoài
trời đều thấp, thời tiết nóng lạnh thất thường khiến cho An Vu bị cảm mạo, sau
tiết học, cô cúi đầu như một quả cà tím bị đóng băng, vùi mặt vào cánh tay
mình.
Giang Sóc bỗng nhiên lại quay về tham
gia tiết tự học buổi tối.
Anh ngồi một mình ở cuối lớp, có lẽ là
bởi vì cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng anh cũng sẽ làm bài tập, sau đó cậu cầm
đề bài đi "thỉnh giáo" An Vu.
An Vu bị cảm, hơi thở không thông,
giọng nói nghẹn ngào, Giang Sóc nghe thấy mấy lời của cô, lại thất thần nhìn
khuôn mặt cô.
Cô gái nhỏ bị bệnh, sắc mặt tái nhợt,
chóp mũi đỏ ửng, mí mắt rũ xuống không có chút sức sống nào, nhưng lại có một
loại đáng yêu khác, khiến cho trái tim anh mềm nhũn vì cô.
Giang Sóc chợt rung động.
Muốn ôm cô.
Ôm cô vào trong lòng mà vỗ về, hôn một
cái, che chở, yêu thương.
Suy nghĩ trôi đi càng lúc càng xa, nghe
thấy An Vu gọi tên anh mới hoàn hồn, sau đó bỗng nhận ra điều gì, khuôn mặt
bỗng nhiên đỏ bừng.
Anh đúng là một kẻ biến thái.
Anh hốt hoảng trốn tránh, An Vu ngây
người tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ.
Giảng bài cũng không nghe nghiêm túc.
Vào thời điểm chí hàn của năm, dẫu nước
có lạnh như băng nhưng cũng phải rất lâu mới có thể kìm nén được dòng máu nóng
hầm hập của chàng trai trẻ.
Giọt nước lăn dài trên quai hàm đẹp như
tạc, người thiếu niên hơi nhếch khóe miệng, thở dài bất đắc dĩ.
Phản ứng thế này thật là đáng xấu hổ.
Nhưng mau nhìn xem, cơ thể đâu có biết
nói dối! Không có cách nào, thích cô thì chính là thích cô.
Trận cảm cúm của An Vu kéo dài trong
một thời gian dài, Giang Sóc rất hay bí mật nhét cho cô chiếc túi chườm nóng.
Khi cô trở lại từ căng tin sau bữa trưa, cốc nước trên bàn đã được hâm nóng và
thuốc cũng đã được bóc ra để sẵn ở đó.
Anh âm thầm làm tất cả mọi việc, không
đòi công trạng.
Anh gác đôi chân dài, ngồi ở vị trí
đằng trước, thờ ơ nghe đám người xung quanh luyên thuyên hết chuyện này tới
chuyện khác. Chờ cô trở lại, khóe mắt lại trộm liếc về phía ấy.
Hành động của Giang Sóc không ngừng một
khắc, anh vô cùng lấy làm thích thú.
An Vu không ngăn được anh, cũng dần dần
nghĩ cách để báo đáp lại anh.
Nghe nói Giang Sóc có thói quen bỏ bữa
sáng, nên mỗi ngày cô đều dậy sớm hơn nửa tiếng để mang thêm đồ ăn sáng, sau đó
nhân lúc trong phòng học không có ai mà đặt trong hộc bàn của anh. Cô cũng
thường hay đến phòng in để sao chép các đề kiểm tra và ghi chú được sắp xếp
hàng ngày trong giai đoạn nước rút, sau đó lặng lẽ đưa một bản sao cho anh khi
không có ai ở xung quanh.
Cô khẽ cử động, để lộ đôi tai ửng hồng.
Giang Sóc cong môi cười, anh cảm thấy
bản thân mình thật giống như một kẻ rẻ tiền không hiểu việc đời.
Chỉ cần cô đối tốt với anh một chút,
cái gì anh cũng muốn cho cô.
Hộp sữa dâu đặt trên bàn hằng ngày,
xuất hiện đúng giờ trước chốt bảo vệ ở cổng trường, cùng với chiếc túi nặng
trĩu.
Lớp tuyết mùa đông như đã khỏa lấp đi ý
xuân của nhân gian.
Không ai trông thấy, trong một góc nhỏ,
thiếu niên ôm tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, không hề ngủ đông.
Cuộc sống sinh viên của học kỳ trước kết
thúc ngay khi � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.