Kẹo Mạch Nha

Chương 17


10 tháng

trướctiếp

Cái này là cái gì đây a a a.

An Vu không muốn dây dưa thêm với anh nữa, người này đúng thật là xấu xa.

Cô dùng sức đẩy anh ra, cả người lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với anh. Cũng may, Giang Sóc cũng không tiếp tục làm khó dễ cô, anh cúi đầu xuống, trong mắt là ý cười không đứng đắn.

Giang Sóc đưa những cuốn vở trên đùi cho cô, An Vu nhận lấy, sau đó còn tự cho là rất hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái.

Giang Sóc nhìn thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ này càng cười vui vẻ hơn.

Đáng yêu thật.

Văn phòng của giáo viên nằm ở bên phải của hành lang, hai người bọn họ ẩn ở chỗ rẽ, vị trí bí ẩn này dường như không ai phát hiện ra. Nhưng rốt cuộc đây vẫn là thời gian tan học, trước đây An Vu mơ hồ không biết anh là ai, còn bây giờ thì đã biết rất rõ.

Nếu như bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ gây nên chuyện gì động trời đâu, hiện tại ở trong lớp cô cũng đủ khổ sở rồi.

An Vu không muốn vướng víu ở đây thêm nữa, cô ôm chồng bài tập lướt qua người anh.

Toàn bộ quá trình, Giang Sóc chỉ nhìn cô, quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô.

Anh cong môi, nhìn cô gái này vừa tức giận vừa sợ hãi, thở hổn hển như một con cá nóc lại không dám làm gì.

Đáng yêu chết đi được.

An Vu vòng qua người anh rồi đi về phía trước, bỗng nhiên giọng nói không đứng đắn của Giang Sóc vang lên: "Lev Nikolayevich Tolstoy đã từng nói rằng, lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống."

Bước chân của cô dừng lại, cả cơ thể đột nhiên cứng đờ.

"Socrates đã từng nói rằng, điều hạnh phúc nhất trên đời này là phấn đấu cho lý tưởng."

An Vu quay đầu lại, không thể tin được nhìn anh.

Giang Sóc cười một cách vô tâm, anh dừng lại, rồi tiếp tục đọc: "Còn lý tưởng của tôi, là trở thành một họa sĩ vẽ tranh biếm họa."

"Cậu..."

An Vu mở to mắt, nhỏ giọng hỏi lại: "Cậu đọc bài văn của tôi?”

Giang Sóc kéo xe lăn lại gần, anh cong môi cười: "Học sinh ngoan, viết không tệ."

"..."

An Vu thật tức giận, tại sao tên này lại lưu manh như vậy chứ? Nhìn bài văn của cô một cách công khai như vậy lại còn cố ý đọc cho cô nghe nữa.

Anh chính là cố ý, cố ý đùa giỡn cô, trêu đùa cô. Xấu xa thì cứ xấu xa đi, còn ra vẻ tốt đẹp, thật đáng ghét.

An Vu cố chịu đựng không mắng anh, cô không muốn dính dáng đến anh nữa, cô không dừng lại, ôm sách đi vào văn phòng.

Cũng may lúc cô ra ngoài, ở bên ngoài đã không còn một bóng người, An Vu thở phào nhẹ nhõm.

Cô trở về phòng học, sau khi tan học, chỗ ngồi của cô đương nhiên bị chiếm đóng như thường lệ, một số cô gái vây quanh Trình Bạch Hủy để xem cô ta giới thiệu về đống trang điểm mới mua.

Trình Bạch Hủy là một người yêu cái đẹp, hầu như ngày nào cô ta cũng trang điểm khi đi học. Cô ta thay đổi hộp trang điểm, bên trong chứa đầy các loại son môi. Không có chỗ để đặt hộp trang điểm, cho nên cô ta đặt ở giữa vị trí của hai người .

An Vu ngồi xuống một cách thận trọng, cô sợ nếu không cẩn thận thì sẽ làm rớt đồ trang điểm của cô ta.

Mấy cô gái nói chuyện rất vui vẻ, An Vu ngẩng đầu nhìn về đồng hồ phía trước, cũng may, khoảng cách tan học chỉ còn cỡ hai phút đồng hồ.

"Hủy Hủy, sữa này uống ngon quá, thương hiệu này có phải rất đắt không?”

Một cô gái cầm một chai sữa chua trong tay, bên ngoài chai là một hàng chữ tiếng nước ngoài không hiểu là gì, là hàng nhập khẩu.

Cô gái kia hơi nghiêng người, An Vu thấy rõ ràng chai sữa trong tay cô ta, nó giống y hệt chai sữa mà cô cho Trình Bạch Hủy.

Trình Bạch Hủy ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy An Vu đang đứng bên cạnh.

Cô ta nhấc môi, trả lời một cách bâng quơ: "À, rẻ lắm."

Mấy cô gái đ�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp