Mẹ kiếp, bây giờ cậu ta mới nhận ra.
Lúc đầu nhìn vào tấm ảnh đó, cậu ta chỉ
thấy có chút quen mắt, sau đó càng xem càng cảm thấy hình như đã thấy ở đâu
rồi.
Đầu óc của cậu ta muốn nổ tung, cậu ta
không tin vào chuyện ma quỷ, cậu ta thật sự chỉ nghĩ tới.
Cuối cùng, ngay thời điểm muốn từ bỏ,
trong đầu óc cậu ta giống như có một trận hồng thủy quét tới, những kí ức kia
mãnh liệt dâng trào.
Tiền Đạc Hâm trợn tròn hai mắt, cậu ta
đã bị dọa đến không được, mẹ nó, đây không phải là cô gái nhỏ ngồi phía sau xe
Lục Thanh Hoài ngày đó ở tiểu khu Cổ Lộng hay sao?
Có lẽ ngày hôm đó cậu ta bận trêu đùa
cho nên cũng không nhớ lắm, vì vậy mà cậu ta gần như không nhận ra An Vu.
An Vu bị một đám người vây quanh, cô có
chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu xuống và trốn sau lưng của Lục Thanh Hoài khiến
cho người khác cũng không xem rõ ràng lắm.
Nhưng góc chụp lén của bức ảnh này gần
như giống y hệt cô mà Tiền Đạc Hâm đã từng thấy hôm đó.
Giáo viên vẫn chưa nói tan học, hành
động này của Tiền Đạc Hâm quá phô trương, tất cả các bạn học sinh trong lớp đều
im lặng nhìn hai người bọn họ.
Tiền Đạc Hâm dứt khoát rút chiếc ghế
bên cạnh rồi ngồi xuống.
Giang Sóc không hề mở miệng, anh rũ
mắt, tầm mắt bình tĩnh nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại di động.
Tiền Đạc Hâm ho nhẹ một tiếng, đầu cúi
xuống dựa vào mặt bàn, thử dò hỏi một cách rụt rè: "Giang Sóc à, việc cướp
chị dâu này cũng không thịnh hành lắm."
Giang Sóc lạnh mặt, ánh mắt anh lạnh
nhạt, dường như cảm thấy việc này quá hoang đường cho nên lạnh lùng nở một nụ
cười.
Tiền Đạc Hâm nghẹn ngào nuốt nước bọt
trong cổ họng, sau một lúc lại hỏi anh: "A Sóc, nếu không cậu dừng ngựa
trước bờ vực đi, quên chuyện này đi."
Chỉ mới gặp qua vài lần thôi mà, dạng
nữ sinh nào mà Giang Sóc chưa từng gặp qua, hẳn là không đến mức đó.
Giang Sóc cầm điện thoại, ngón tay cái
trượt lên, tầm mắt nhàn nhạt nhìn vào giao diện. Trên diễn đàn đã gửi rất nhiều
hình ảnh của các cô gái, cúi đầu để làm bài tập, xếp hàng trong căn tin và có
cả khi đang đi bộ.
Bức ảnh rất mơ hồ nhưng có thể nhìn
thấy được người trong ảnh là cô gái có thân hình nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Cũng có nhiều người nhớ thương đấy.
Gương mặt của Giang Sóc lại lạnh thêm
vài phần, anh nâng khóe môi, nói một cách thản nhiên: "Nói bậy cái gì
đó."
Câu trả lời này của anh khiến Tiền Đạc
Hâm rất mơ hồ, rốt cuộc là có ý gì, là thích, hay vẫn là không thích.
Tiền Đạc Hâm là một người không thể
không tò mò những chuyện náo nhiệt, cậu ta rất hiểu bản thân mình, nếu không
thể giải quyết nghi hoặc này của mình thì tối nay cậu ta không ngủ được.
Vì thế, Tiền Đạc Hâm thử dò hỏi:
"Cậu không thích cô ấy?"
Vừa dứt lời, Giang Sóc nhìn cậu ta với
một ánh mắt sắc lẹm: "Cút xa một chút."
...
Trình Bạch Hủy là một người không thể
hiện cảm xúc ra bên ngoài, khi tâm trạng của cô ta tốt thì sẽ chủ động cho An
Vu mượn sách, nói chuyện với nhóm bạn nữ cũng sẽ chủ động nói chuyện với cô mấy
câu, điều này khiến những người khác rất bối rối.
Nhân lúc An Vu không ở đây, các bạn nữ
không nhịn được hỏi Trình Bạch Hủy.
"Hủy Hủy, giáo viên Tiếng Anh để
cho cô ta làm lớp trưởng đại diện môn học, sao cậu lại để cho cậu ta làm?"
Trình Bạch Hủy cũng rất thành thật, cô
ta không để ý lắm ừ một tiếng, sau đó nói qua loa: "Là tớ không muốn làm,
thu bài tập về nhà rất mệt."
Mấy cô gái nhìn nhau đầy bối rối:
"Nhưng đó là một cơ hội tốt để đi đến lớp A8 đấy."
Trình Bạch Hủy híp mắt lại, bả vai nhỏ
bé dừng lại một chút.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta lười biếng
ngáp một cái: "Tớ đi tới lớp A8 để làm gì chứ?"
"Thì gặp Giang Sóc đó." Các
cô gái cùng nhau thốt lên.
Trình Bạch Hủy lạnh lùng mở miệng:
"Tớ đi gặp cậu ấy để làm gì, tớ không muốn gặp."
Những cô gái bỗng trở nên ngạc nhiên,
tình huống gì đây?
Chuyện Trình Bạch Hủy thích Giang Sóc
không có ai là không biết, tại sao cô ta lại đột nhiên từ bỏ, không thể tưởng
tượng nổi.
Thấy Trình Bạch Hủy nghiêm mặt không
nói gì từ nãy đến giờ, một cô gái cười nói: "Đúng vậy, thật ra Giang Sóc
cũng không được tốt lắm."
Mấy cô gái còn lại cũng đồng lòng nói
theo.
"Đúng rồi, tớ đã gặp cậu ấy vài
lần, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không dễ dàng tiếp cận một chút nào."
"Lớp học hỗn hợp rất lộn xộn, điểm
số cũng không tốt."
"Không phải là vì dựa vào gia thế
hay sao, tớ cảm thấy có rất nhiều bạn nam tốt hơn cậu ta rất nhiều. Ví dụ như
Chu Tuấn nè, cậu ấy đối xử với Trình Bạch Hủy rất ngoan ngoãn."
"Giang Sóc còn là một người tàn
tật nữa chứ, trời ạ, cái chân bị gãy của cậu ấy nhìn thật đáng sợ."
Câu nói này rơi vào tai Trình Bạch Hủy,
điều này cũng là điều khiến cô ta ngần ngại và bối rối bấy lâu nay.
Đúng vậy, anh là một người tàn phế.
Trình Bạch Hủy thừa nhận rằng cô ta rất
khó để tìm được một người có gia thế như Giang Sóc, hơn nữa với dáng vẻ đẹp
trai và tính cách côn đồ của anh thì hầu như không có người con gái nào không
thích anh cả.
Có thể trở thành bạn gái của Giang Sóc
là một việc vô cùng tốt.
Nhưng bây giờ thì khác, bạn gái của một
kẻ tàn phế ư?
Trong lòng của Trình Bạch Hủy chống cự
lại điều này, cô ta không thể chấp nhận � ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).