Trang Ngạn Du ở lại quê
ba ngày.
Suốt ba ngày này Ôn
Trầm Tập vẫn đều đặn nhắn tin cho cậu, cậu cũng trả lời lại, trông hình thức
chung sống của hai người vẫn giống như anh em trước kia.
Ít nhất Trang Ngạn Du
cho là thế.
Cũng không biết có phải
là ảo giác hay không mà sau khi anh em tốt nói muốn kết hôn cùng mình, cậu luôn
cảm giác được mỗi lần Ôn Trầm Tập gửi tin nhắn cho cậu đã khác xưa.
Ví dụ như buổi tối hai
hôm trước: [Ôm gối. JPG]
Ôn Trầm Tập: [Du Du,
không có gối ôm mà em vẫn ngủ được à?]
Lại ví dụ như tin nhắn
đêm hôm qua: [Tôi không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.]
Thoạt nhìn cũng không
có nhiều khác biệt so với tin nhắn trước đó, nhưng Trang Ngạn Du vẫn luôn cảm
nhận được có gì đó không giống.
Bởi vì hình như cậu có
thể nhìn ra được anh em tốt muốn nói - không có cậu ở đây, anh cảm thấy thiếu
thiếu cái gì đó.
Có điều hôm nay Ôn Trầm
Tập nhắn tin hỏi cậu có về không, cậu vẫn chưa trả lời.
Hôm nay là chủ nhật,
ngày mai sẽ là thứ hai.
Trong tay Trang Ngạn Du
vẫn còn vài dự án ở bến tàu phải làm, bây giờ còn có thêm một dự án tường lửa
nữa, không thể không trở về công ty.
Cho nên Ôn Trầm Tập mới
hỏi hôm nay cậu có trở về không.
Nhưng tưởng tượng đến
cảnh mình trở về lại cùng ngủ với A Tập, nhỡ may anh ấy lại hôn cậu…
Được rồi, thật ra cậu
cảm thấy hôn miệng cũng được, nhưng mà A Tập còn hôn những chỗ khác…
Trang Ngạn Du cảm thấy
mặt mình đã bắt đầu bốc hơi nóng.
Cậu cầm quạt giấy quạt
mạnh hai cái, đột nhiên bắt đầu ghét bỏ thân thể nhân loại: “Tại sao lại không
chịu khống chế chứ!”
Khi ông Trang làm ruộng
trở về thì đã thấy Trang Ngạn Du nấu xong cơm ngồi đợi ông, nhưng tinh thần có
vẻ không tốt lắm. Cậu mệt mỏi tựa đầu vào tường như đang suy nghĩ.
Đồng chí Trang ngạc
nhiên: “Bé 11, con đang làm gì vậy?”
Trang Ngạn Du nói: “Hạ
nhiệt độ vật lý ạ, mặt con nóng.”
Đồng chí Trang: “Con
sốt à? Sao không lấy nước lạnh? Trong tủ lạnh có đó.”
“Không phải sốt.” Trang
Ngạn Du lẩm bẩm: “Con chưa nghĩ ra.”
Sau đó vỗ vỗ đầu mình:
“Máy đơ rồi.”
Đồng chí Trang lo lắng
nhìn con trai, càng ngày càng lo lắng cho trạng thái này của bé 11.
Suốt ba ngày ở đây đứa
nhỏ luôn nặng nề tâm sự nghĩ đến chuyện tiểu Ôn muốn kết hôn với nó, quả thật
quá phiền não.
Vì thế trong lúc ăn
cơm, ông Trang lo lắng hỏi: “Bé 11 ăn xong thì chiều về hay là sáng mai về?”
Chuyến xe đầu tiên vào
sáng mai là 6 giờ rưỡi, còn chuyến sớm nhất trưa nay là 12 giờ.
Ngồi chuyến sáng sớm
mai vào thành phố thật ra vẫn kịp, nhưng phải dậy sớm.
Trang Ngạn Du thành
thật nói: “Con chưa nghĩ xong.”
Đồng chí Trang buông
đũa.
Trang Ngạn Du thấy vậy
cũng không tiếp tục ăn nữa, buông đũa theo ông Trang, đối diện với ông.
Bởi vì cậu biết chắc
chắn bây giờ ba có chuyện muốn nói với mình.
Trang Ngạn Du chờ.
Quả nhiên đồng chí
Trang hỏi cậu: “Bé 11, con có muốn kết hôn với tiểu Ôn không?”
Tra ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.