"Anh Chó Mực, rốt cuộc chúng ta phải đợi ai vậy?" Chẳng nói rõ ngô khoai gì cả, mà quán bar nhiều người ra vào như vậy, có Chúa mới biết rốt cuộc ai mới là người bọn họ phải chờ.
Chó Mực chỉ cười nhìn hắn, vẫn là cái vẻ thô bỉ khiến người ta khó chịu :"Khi nào gặp được người đó, chúng mày ắt sẽ biết là đúng người thôi."
Thật ra, cái giọng điệu hàm ý này không hề hợp với Chó Mực, người khác nói thì là bí ẩn, còn gã nói thì lại có cảm giác như mắc chứng thận hư. Kiều Gia ngoài cười trong không cười, cố nặn ra một khuôn mặt tươi tắn quay về phía Chó Mực, gật đầu tỏ ý sẽ tiếp tục cố thủ trận địa.
Kiều Gia của lúc đó hoàn toàn không ngờ, người mà Chó Mực bảo hắn chờ lại là một nhân vật như vậy... Nếu như cho Kiều Gia thêm một cơ hội, có lẽ hắn thà chết, còn hơn nhận lời Quách Lâm tiếp cận Chó Mực. Cùng lắm thì dẫn Kiều Giản rời khỏi thành phố này, cũng tốt hơn nhiều khi phải dây vào những kẻ khó chơi kia.
Chưa đầy nửa ngày sau khi Chó Mực rời đi, lúc quán bar vẫn chưa mở cửa thì có mấy người đàn ông bước vào. Trông cách ăn mặc của bọn chúng thì thấy không có gì đặc biệt, rất bình thường, nhưng người đi cuối mặc áo khoác dài, toàn thân không có một món đồ nào rẻ tiền, lúc đẩy cửa bước vào không nói chuyện với ai, chỉ nhìn xung quanh.
"Ây... quán vẫn chưa mở cửa!" Một tên đàn em bên cạnh Kiều Gia hô to :"Buổi chiều quay lại nhé!"
Thế nhưng mấy người này chẳng ai để ý đến lời gã, người đàn ông mặc áo khoác dài thản nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống, gác tréo chân hỏi :"Chó Mực đâu?"
Kiều Gia nhíu mày, đích thân đi tới :"Anh tìm đại ca chúng tôi?"
"Đại ca?" Người đàn ông mỉm cười :"Gã còn thu nhận đàn em nữa cơ à."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).