Quách Lâm bị thương không hề nhẹ, nên phải xin nghỉ dưỡng bệnh mấy ngày. Xuất phát từ tình cảm đồng đội, Cảnh Vĩ cũng xách ít đồ sang thăm. Nhưng anh ta không hề ngờ được, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng Quách Lâm và Thiệu kỳ nói chuyện ở bên trong.

   Nói một cách văn hoa là "nói"... Nhưng thực tế là Thiệu Kỳ đang quát lên bằng quãng giọng cao vút, còn Quách Lâm từ đầu đến cuối chỉ im lặng.

   "Quách Lâm! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Đến tiếng cuối cùng thì âm thanh cao vút hẳn lên. Một giây sau, Thiệu Kỳ kéo mạnh cánh cửa, vừa hay đụng trúng Cảnh Vĩ đang đứng ở ngoài và không kịp tránh né. Tiếp đó, người đẹp cứ thế vừa khóc vừa chạy đi, còn Cảnh Vĩ ngó đầu vào nhìn vào trong nhà thì thấy Quách Lâm miệng đang ngậm thuốc, tay vò đầu bứt tai ra chiều phiền não.

   Cảnh Vĩ đặt đống đồ xuống, hỏi :"Tôi nói thật, cậu có cần làm tới mức đấy không?"

   "Đóng cửa!"

   Người đàn ông trong nhà chỉ thốt ra một câu, sau đó ngồi xuống sofa, tiếp tục im lặng.

   Cảnh Vĩ lại gần, đá cậu bạn mình một cái :"Mẹ nó, đừng có mà giả chết, mở mồm xem nào."

   Quách Lâm ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái :"Cậu bảo tôi nói cái gì hả?"

   "Nói cậu giật bạn gái của anh em mình sau đó con mẹ nó lại đá bay người ta. Tôi hỏi thật, có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Dằn vặt nhau chán chê, rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?" Thực ra mấy lời này Cảnh Vĩ đã kìm nén trong lòng rất lâu rồi, nếu không nói cho rõ ràng thì đừng hòng có ai được yên.

   Điếu thuốc bị Quách Lâm rít chưa được mấy hơi đã hết, anh cau mày :"Cảnh Vĩ, ai nói với cậu là tôi và Thiệu Kỳ ở bên nhau?"

   "Lại còn phải nói, chỉ cần không bị mù thì ai cũng nhìn ra được hết."

   "Vậy chỉ có thể chứng minh, mắt cậu không mù nhưng tim cậu mù. Thiệu kỳ là bạn gái của Mạnh Triết, tôi với cô ta sao có thể có quan hệ gì?" Lúc trước còn có tin đồn khắp cả Sở Cảnh sát rằng anh sắp kết hôn nữa kìa.

   Cảnh Vĩ cười mỉa mai :"Cậu vẫn còn nhớ cô ta là bạn gái của Mạnh Triết cơ đấy! Thế lúc trước, cậu suốt ngày hỏi han ân cần, lại còn chăm chỉ chạy tới chỗ cô ta như vậy, ai mà không cho rằng có vấn đề hả?"

   "Cậu biết cái khỉ gì. Đó là vì Mạnh Triết nhờ tôi chăm sóc cho cô ta."

   Quách Lâm bực mình, lại rút thêm điếu thuốc nữa, nào ngờ bị Cảnh Vĩ đập bay đi :"Mạnh Triết nhờ cậu chăm sóc cô ta? Vì sao cậu ấy phải nhờ cậu? Nếu xét về quan hệ thân sơ thì cậu ấy có nhờ cũng là nhờ tôi mới đúng chứ? Tôi còn chẳng nghe thấy cậu ấy nhờ vả gì, thế quái nào cậu ấy lại nhờ cậu?"

   Quách Lâm bị Cảnh Vĩ gào cho một tràng thẳng mặt, đến nỗi đầu cũng đau, anh không nhịn được đứng bật dậy, tức giận ép thật mạnh người anh em đang không ngừng chất vấn mình vào tường, tóm lấy cổ áo anh ta, quát :"Cậu còn hỏi hả? Rốt cuộc là cậu ngu thật hay ngu giả vờ, cậu thật sự cho rằng cái tên khốn Mạnh Triết đó không biết gì hết sao?"

   Quát xong, Quách Lâm như cạn sạch sức lực, bèn ném Cảnh Vĩ xuống sofa. Anh phiền não thở dài, buông mình xuống bên cạnh cậu ta rồi lần mò tìm thuốc.

   Đám anh em bọn họ từ trước đến giờ luôn đối xử với nhau chân thành. Bọn họ có bốn người, gồm cả Lưu Vũ và Mạnh Triết là bạn cùng phòng ký túc xá đại học, sau đó họ lại cùng vào ngành. Tuy chức trách khác nhau, nhưng tình bạn không hề thay đổi, thỉnh thoảng bọn họ cùng tụ tập rồi uống với nhau mấy chén.

   Phải đến khi tốt nghiệp rồi, bản thân anh mới biết Cảnh Vĩ chỉ thích đàn ông. Ban đầu anh cũng tò mò vì chẳng bao giờ thấy tên này có bạn gái. Sau rồi ngày càng có nhiều người giới thiệu đối tượng cho Cảnh Vĩ. Cho đến một buổi tối mọi người hẹn nhau đi uống rượu, tên này uống say, đã nói hết mọi thứ cho bọn họ biết.

   Không chỉ thích đàn ông, mà mẹ nó, anh ta lại còn thích Mạnh Triết chứ.

   Riêng chuyện này thì Cảnh Vĩ không nói cho ai biết hết. Tuy Quách Lâm cảm thấy mọi thứ khá rắc rối, xong dù sao đó cũng là chuyện riêng của Cảnh Vĩ, người khác đâu có tư cách để bàn tán?

   Về sau Mạnh Triết bắt đầu điều tra Thiệu Đông, quan hệ với Thiệu Kỳ cũng càng lúc càng thân thiết, cuối cùng họ từ giả thành thật, cậu ta còn đánh mất luôn cái mạng mình.

   Trước lúc chết, Mạnh Triết từng gửi tin nhắn cho anh, nhờ anh nếu có thể hãy chăm sóc Thiệu Kỳ. Trong chuyện này có quá nhiều vấn đề rắc rối, bản thân Quách Lâm cũng hiểu Mạnh Triết thực sự không còn ai để nhờ cậy nên mới tìm mình, hơn nữa đây còn là di nguyện trước khi chết của người anh em, bởi vậy anh không thể không đồng ý.

   Nhưng với Thiệu Kỳ, thân phận của Mạnh Triết thực sự là một sự đả kích quá lớn. Ban đầu tâm lý của cô ta cực kỳ bất ổn, sau đó còn suýt tự sát. Mấy chuyện này khiến Quách Lâm hao tốn tâm sức không ít, khó khăn lắm mới chờ tới khi Thiệu Kỳ dần bình tĩnh lại, nhưng rồi chẳng hiểu sao cô ta lại thay lòng đổi dạ, thích anh. Quách Lâm khuyên thế nào cũng vô dụng, cô ta không nghe anh giải thích gì cả.

   Kết quả, cái tên khốn Cảnh Vĩ này còn tát nước theo mưa.

   Quách Lâm thở dài, cuối cùng vẫn châm thuốc. Cảnh Vĩ có vẻ choáng váng sau khi nghe chuyện. Anh ta nghệt mặt ngồi đó một lúc lâu, sau đó ôm đầu, không nói gì nữa.

   Cho tới giờ, cái chết của Mạnh Triết vẫn là điều bọn họ không có cách nào chấp nhận được, đặc biệt là Cảnh Vĩ.

   Sự việc xảy ra quá bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước. Buổi chiều họ nhận được một cuộc điện thoại, nói Mạnh Triết bị tai nạn giao thông, đến khi bọn họ tới bệnh viện thì người đã chẳng còn.

   Khoảng thời gian đó, mọi người trải qua thế nào, lúc này Quách Lâm hoàn toàn không muốn nhớ lại.

   Cảnh Vĩ ôm đầu, trầm mặc rất lâu mới đứng dậy, ánh mắt hiện đầy tơ máu vì cố kìm nén cảm xúc, ngay cả giọng nói cũng khàn đi :"Cậu ở nhà đi, tôi quay về Sở giải quyết nốt việc."

   Quách Lâm không nói lời nào, đứng dậy tiễn Cảnh Vĩ.

   Nhưng Cảnh Vĩ chỉ kìm nén được cảm xúc của mình đến cửa. Khi tay đặt lên chốt cửa, anh ta quay lại, siết chặt cánh tay Quách Lâm, chất vấn :"Quách Lâm... Lúc trước khi cậu ấy muốn đi điều tra Thiệu Đông, vì sao cậu không ngăn cản... Mẹ kiếp, rốt cuộc vì sao cậu không ngăn cản cậu ấy?"

   Mấy lời này anh ta giấu kín tận đáy lòng suốt một năm trời. Dù biết Quách Lâm mới là người đau khổ nhất sau cái chết của Mạnh Triết, song Cảnh Vĩ không thể coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bàn tay đang siết chặt lấy cánh tay của Quách Lâm đang run rẩy, Cảnh Vĩ đứng không vững, những giọt nước mắt muộn màng, cuối cùng cũng rơi xuống :"Quách Lâm... Vì Sao... Vì Sao trước đây cậu không ngăn cản... Mẹ kiếp... Cái tên Mạnh Triết khốn kiếp này!"

   Người đã chết vĩnh viễn không thể biết được người ở lại sống tiếp thế nào. Tuy mỗi ngày họ vẫn thức dậy, đi làm, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, song bản thân họ đều hiểu, có những thứ vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa. Cho dù họ có muốn giả vờ sống như bình thường, thì đó cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

   Quách Lâm để mặc Cảnh Vĩ túm lấy mình vừa khóc vừa mắng, nét mặt vẫn chẳng có bất cứ biểu cảm gì.

   Đúng vậy...

   Anh cũng muốn biết... lúc ấy, vì sao mình lại không ngăn cản cái tên Mạnh Triết ngu ngốc đó?

   Đối với chuyện tình cảm, thực ra Quách Lâm chẳng mới để ý. Hồi đại học, thấy bạn bè theo đuổi con gái, nên anh cũng theo đuổi một hai người, qua lại thời gian cảm thấy chẳng có gì đặc biệt. Lúc chia tay, anh cũng không mấy bận tâm.

   Nhìn tình cảm của Cảnh Vĩ với Mạnh Triết, hay của Mạnh Triết giới Thiệu Kỳ, bất kể thế nào, anh đều không thể nào hiểu thấu được.

   Một bên rõ ràng biết cả hai đều là đàn ông, một bên rõ ràng biết thân phận cùng lập trường của hai bên không thích hợp, tại sao vẫn có thể mặc kệ hết mọi thứ để yêu chứ?

   "Thật đúng là rắc rối!" Đó là kết luận của Quách Lâm về vấn đề tình cảm. Khi đã quyết định theo nghề cảnh sát, dù bọn họ có gặp được người mình thích thì về cơ bản cũng không thể toàn tâm toàn ý để yêu, bởi cái mạng của mình còn chẳng biết mất lúc nào, muốn chăm sóc cho một người nữa gần như là chuyện không thể.

   Hiện giờ, anh chỉ muốn hoàn thành tốt trách nhiệm công việc của mình. Còn những cái khác, cứ để tùy duyên thôi...

   Mấy chuyện sống dở chết dở đó, cũng không phù hợp với anh.

                           ✢✢✢

   Nghỉ phép hai ngày, cuối cùng Quách Lâm bị mấy cú điện thoại liên hoàn ba tiếng một lần của Thẩm Quân triệu hồi về Sở. Sau khi cố ý quấn thêm mấy vòng băng gạc quanh cánh tay, Quách Lâm mới mở cửa phòng làm việc của Thẩm Quân, đồng thời trên mặt hiện rõ ba chữ "vô nhân tính".

   Thẩm Quân không mảy may xúc động :"Một cảnh sát hình sự của Đội Phòng chống ma túy như cậu lại để cho mình bị một tên côn đồ đánh thành ra thế này, vậy mà cậu còn dám xin tôi cho nghỉ phép cơ đấy, cậu có chút tiền đồ hơn được không?"

   "Dù gì thì trường hợp của em cũng được coi là tai nạn lao động." Quách Lâm đặt mông ngồi xuống ghế đối diện với Thẩm Quân :"Huống hồ là do tên Chó Mực đó gây sự với em trước. Chỉ mình em muốn biến chiến tranh thành tơ lụa thì có tác dụng gì?"

   "Vậy cũng không thể để bị đánh cho thê thảm thế chứ? Chẳng lẽ những gì cậu học đều trả hết lại cho trường rồi à?"

   "Với loại người như Chó Mực, dính vào là khó dứt ra. Dạo gần đây gã phách lối, em làm vậy để cho gã lơ là cảnh giác thôi."

   Có một vài người, vừa mới phất lên chút ít là quên mất mình họ gì, Chó Mực chính là đại diện điển hình của loại người ấy.

   Đương nhiên Quách Lâm cũng chẳng phải người khi không lại cam chịu ăn một trận đòn, chẳng qua là với tình huống khi ấy, anh không có quá nhiều sự lựa chọn.

   Cân nhắc tới việc bản thân phải chịu đòn, ít nhất Kiều Gia cũng có thể để lại ấn tượng với Chó Mực, vì thế với anh, chuyện vinh nhục cá nhân chẳng phải vấn đề to tát nữa. Chẳng qua là có hơi làm mất mặt đội cảnh sát mà thôi.

   Quách Lâm nhướng mày, nhìn Đội trưởng của mình :"Dù sao em cũng chịu đòn rồi, giờ có nói gì cũng bằng không mà."

   "Đúng là thế. Vốn dĩ cũng là do cậu tự chuốc lấy, cậu còn hy vọng rằng tôi sẽ an ủi cậu chắc?" Thẩm Quân ném tập hồ sơ ra trước mặt Quách Lâm :"Xem đi, đến khi nào mặt cậu đỡ hơn thì dẫn người đi bắt tên trong hồ sơ về cho tôi."

   Quách Lâm mở tập hồ sơ, sau đó không khỏi huýt sáo trầm trồ :"Thái Cường? Lần này cấp trên hạ quyết tâm rồi à?"

   "Ăn nói cẩn thận!" Thẩm Quân cau mày quát :"Gần đây tần suất tên này xuất hiện khá nhiều, chắc chắn sẽ có hành động gì đấy."

   "Liệu có liên quan tới Chó Mực không?"

   "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tạm thời chưa nắm được quá nhiều manh mối... Nhắc mới nhớ, người chỉ điểm của cậu thế nào rồi?"

   "Tối nay em sẽ liên hệ với cậu ta."

   "Nhớ cẩn thận... liều cũng được, nhưng đừng liều quá."

   Toàn đội chỉ có mấy đứa nhóc xuất sắc, đào tạo được đã chẳng dễ dàng gì, không thể ném hết cho đám suy đồi ngoài xã hội kia được.

   Quách Lâm gật đầu, coi như đã tiếp nhận lòng tốt hiếm có của Thẩm Quân.

   Khi quay trở lại bàn của mình, Quách Lâm phát hiện có mười mấy tin nhắn do Thiệu Kỳ gửi. Khẽ thở dài một cái, anh dứt khoát ném điện thoại vào trong ngăn kéo.

   Đúng là không phải đau đầu bình thường.

   Nhìn thời gian đã không còn sớm, Quách Lâm quyết định về nghỉ. Nhắc mọi người có việc thì gọi cho mình xong, anh cầm điện thoại do Sở cung cấp, rồi thong thả ra về. Theo thói quen, anh đi tới trước cửa quán mỳ.

   Thật ra quán mỳ này do Mạnh Triết phát hiện ra. Sau khi Mạnh Triết mất, mấy người bọn họ chẳng ai tới đây nữa. Nếu như không vì lúc trước Kiều Gia chê lên chê xuống rằng gặp mặt ở những chỗ khác quá phiền phức, thì bản thân anh cũng chẳng bao giờ bước vào nơi này một lần nữa.

   Nhưng một khi chấp nhận lại rồi, hình như có rất nhiều thứ cũng trở nên vô cùng tự nhiên. Nghĩ tới Kiều Gia, Quách Lâm bèn lôi điện thoại ra, chẳng cần tìm kiếm trong danh bạ, anh cứ thế ấn một dãy số. Bình thường nếu có liên hệ thì anh thường thay dùng điện thoại có chức năng tự động gợi ý các số từng gọi của Sở. Đây là lần đầu anh gọi cho Kiều Gia bằng điện thoại của mình, tuy cũng là do Sở cấp.

   Đầu dây bên kia đổ chuông khá lâu mới có người nghe máy :"Mẹ nó, ai đấy?"

   Giọng điệu nghe chừng không mấy kiên nhẫn, thêm một chút nóng nảy rất khó nhận ra, Quách Lâm chẳng cần nghĩ cũng biết người ở đầu bên kia đang làm gì, bởi vậy không khỏi nhếch mày, trêu ghẹo :"Sáng ra đã bắt đầu cống hiến rồi, cậu cũng chăm chỉ thật đấy."

   "Là anh?"

   Bị phá rối giữa chừng khiến tâm trạng Kiều Gia rất tệ, giờ xác nhận được thân phận đối phương, suýt nữa hắn đã thốt ra câu chửi thề :"Có gì nói mau!"

   "Hai mươi phút, gặp nhau ở quán mỳ."

   "Gặp cái đầu anh! Ông đây không rảnh!"

   Nhớ lại vẻ mặt bá đạo của Kiều Gia thấp thoáng trong màn đêm hôm trước, Quách Lâm cầm điện thoại, lạnh lùng đứng tựa vào một bên tường :"Hai mươi phút sau mà cậu không có mặt thì tôi sẽ quay về Sở viết đơn, hồ sơ của Kiều Giản vẫn còn đang nằm trong tay tôi."

   "... Mẹ nó, anh nói lại lần nữa xem!"

   "Hai mươi phút."

   "Tổ sư anh, tôi bảo anh nhắc lại địa chỉ lần nữa!" Kiều Gia gào vào điện thoại xong mới nhận ra, Quách Lâm không thèm chờ mình đồng ý đã cúp điện thoại luôn rồi.

   Hai chân mày Kiều Gia nhíu lại tới mức sắp kẹp được cả tờ giấy. Do dự hai phút, hắn nói với cậu con trai nằm cạnh :"Nhanh lên, anh đây còn có việc."

   Mẹ nó, cái tên Quách Lâm khốn kiếp kia cố ý đây mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play