Trong bữa sáng, khi Bộ Thanh Vân bưng một đĩa sủi cảo đi
ra, trong mắt hắn hiện lên một bóng người, hắn lập tức dừng chân lại.
Tiêu Thập Thất hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn.
Dương Kính và Dương tẩu đã ngồi vào bàn ăn một cách quy
củ, Đại Bảo và Tiểu Bảo không thấy đâu, có lẽ là do sợ hãi mà chạy về phòng
mình ăn cơm.
Sau khi sửng sốt một chút, Bộ Thanh Vân mỉm cười và chào
hỏi như thường lệ: "Tiêu huynh, hôm nay ăn cơm chung với chúng ta
sao?"
Tiêu Dạng nghiêm chỉnh ngồi trên bàn ăn, lưng thẳng tắp,
hai tay quy củ đặt trên đầu gối, ánh mắt liếc xéo Bộ Thanh Vân.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cánh cửa khép hờ chiếu xuống
sàn nhà, Bộ Thanh Vân vừa lúc đứng dưới ánh đèn, cười rất vui vẻ.
Đôi môi mỏng của Tiêu Dạng mấp máy rồi khép lại, hắn đột
ngột quay đầu lại, tầm mắt song song nhìn chiếc nón lá treo trên tường.
Rốt cuộc, hắn đã kìm nén sự châm biếm thường ngày.
Trước mặt Dương gia, thật sự không cần giữ thể diện với
hắn.
“Ăn cơm thôi.” Thanh âm của thư sinh thật sự rất trong
trẻo.
Tiêu Dạng hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bộ Thanh Vân đang
ngồi xuống.
Chớp mắt một cái, một đôi đũa đã được đưa tới cho hắn,
bàn tay đang cầm đũa rất đẹp, khi hắn ngước mắt lên liền nhìn thấy khóe miệng
của Bộ Thanh Vân có một lúm đồng tiền.
Tiêu Dạng nhận lấy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Thanh
Vân, tựa như đã quyết định nói: “Đa tạ.”
Đây là lần đầu
tiên trong đời nói đa tạ, Tiêu Dạng rõ ràng không phải người da mặt mỏng, nhưng
gò má lại vì hai chữ này mà nóng lên.
Ban đầu, những gì hắn làm là vì mục đích chiêu mộ, tức là
đứng về phía mình trong các cuộc tranh chấp phe phái, vĩnh viễn yểm trợ Yến
vương.
Tuy nhiên, trong vài ngày ở cạnh nhau, Tiêu Dạng đột
nhiên phát hiện ra rằng người này không phải là người nham hiểm, hắn có cả nhân
phẩm và tài năng, hắn nên là một vị tướng tốt, có thể bình định thiên hạ.
Đã là hiền thần, tự mình muốn dành cho hắn sự tôn trọng
lớn nhất.
Không thể khống chế được nhiệt độ hai bên má đang tăng
nhanh, Tiêu Dạng khép hờ mi mắt như không có chuyện gì xảy ra, dùng đũa gắp một
ít rau chưa có người gắp.
Bình tĩnh.
“Ta chưa nghe rõ.” Đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn
khách khí, nhìn bộ dạng kiêu ngạo lỗ mãng trước đó của hắn, mà có thể nói lời
cảm tạ, Bộ Thanh Vân cười đến mức đôi mắt quả hạnh híp lại: "Nói lại lần
nữa đi?"
Được voi đòi tiên.
Lỗ tai nóng bừng, Tiêu Dạng nhấc lên một nửa mí mắt, đôi
mắt màu hổ phách lại trở về lạnh lùng như bình thường.
Ý nghĩ trêu chọc c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.