Chị Em Họ Tô

Chương 21


10 tháng

trướctiếp

Sau khi cúp điện thoại, đầu Tư Mộc còn có chút choáng váng, cậu vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt kỳ quái của Chu Lễ Đạt, thân thể cậu chợt cứng đờ, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Chu Lễ Đạt thò lại gần, kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu đối với mọi người đều lãnh đạm, không ngờ với chị gái lại có quan hệ tốt như vậy, là người lần trước đưa cậu đến trường học đúng không?”

Chu Lễ Đạt không chỉ là bạn cùng bàn, mà còn là người giường dưới của cậu. Trong đợt huấn luyện quân sự lần trước, Chu Lễ Đạt đã thấy qua Tô Nhan khi cô đưa cậu đến đây.

“Ừ.” Tư Mộc bình đạm đáp

“Chị của cậu nhìn rất xinh đẹp.”

“Cũng được.”

Lúc này có giáo viên tiến vào, Chu Lễ Đạt nhanh chóng im miệng lại.

Tô Nhan chờ ở trong phòng bảo vệ không bao lâu liền nghe tiếng chuông báo tan học vang lên, một giây sau Tư Mộc liền hấp tấp chạy đến, trên người cậu mặc một bộ đồng phục học sinh đen trắng, mái tóc mềm mại càng thêm tùy ý rối tung.

Cậu vừa thấy Tô Nhan liền nhếch miệng cao hứng kêu một tiếng: “Chị!”

Khuôn mặt được đẹp trai bỗng trở nên chói mắt hơn, những học sinh khác đến lấy đồ bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi có chút thất thần, ngay cả Tô Nhan cũng phải thừa nhận đứa trẻ ngày xưa không được cô chú ý thực sự càng ngày càng đẹp trai.

Cô xách đồ dưới chân lên đưa cho cậu: “Cầm lấy rồi về lớp đi, sắp vào học rồi.”

Tư Mộc không nhúc nhích, đứng yên chớp mắt vui vẻ nhìn cô: “Chị, sao chị lại tới đây? Chị tới đây bằng cách nào thế? Hôm nay trời khá lạnh, chị có mặc thêm quần áo vào không?”

“Ngồi xe đến đấy, không thì làm sao mà đến được?”

“Mấy ngày nay chị bận công việc sao? Lại thường xuyên ăn cơm ngoài phải không?”

“Không sao, thỉnh thoảng chị cũng về nhà ăn cơm.” Tô Nhan oán trách ông chủ của mình, nói: “Em cũng thấy tình hình thực tế của chị rồi đó, chị làm sao còn có thời gian về nhà ăn cơm, chỉ cần tìm một vài quán ăn đảm bảo vấn đề vệ sinh là được.”

“Nhưng mà cũng không thể sạch sẽ như ở nhà được.”

“Không sạch thì ăn cũng không bị bệnh được.” Tô Nhan tức giận nói, sau đó đẩy đẩy cậu: “ Được rồi, em về phòng học đi, chị cũng phải đi đây.”

Cô xoay người đi ra ngoài, Tư Mộc khăng khăng đi theo phía sau cô, trên mặt có chút không nỡ, Tô Nhan ra cửa liền lên xe ngồi, từ cửa sổ hướng cậu vẫy vẫy tay, xe đã chạy đi nhưng Tư Mộc vẫn nhìn theo cho đến khi không thấy bóng dáng mới mất mát trở về phòng học.

Mấy tháng nữa sẽ tới kỳ nghỉ đông, đồng thời cũng sắp đến một năm mới, Tư Mộc nhất định sẽ về nhà, nhưng Tô Nhan lại không chắc có về hay không.

Hôm nay ăn cơm Tư Mộc mở miệng hỏi cô: “ Chị, năm nay chị có về nhà không?”

Tô Nhan chọc chọc hạt cơm, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc không được đâu, đi đi về về phiền toái lắm.”

Sắc mặt Tư Mộc trầm xuống: “Không phải chị được nghỉ tận nửa tháng sao?”

“Ừ, nhưng bên này chị còn có việc.”

“Chị Trần Quần cũng về nhà, một mình chị mà còn có thể có chuyện gì sao?”

Tô Nhan nhíu mày: “Em không cần phải xen vào việc này, đem ít đồ chị mua cho dì Trâu mang về là được.”

Tư Mộc trừng cô: “Em không cầm, chị muốn thì tự đưa cho bà ấy đi.”

“Không cầm thì thôi, chị nói Trần Quần cầm về.”

Thái độ không sao cả của Tô Nhan làm Tư Mộc càng thêm tức giận, nhưng cậu cũng biết cậu không thể cứng rắn với Tô Nhan được nên lại nhẫn nhịn, chậm rãi nói: “Chị, chị cùng em về đi, mẹ em cũng rất nhớ chị, mấy năm nay cứ nhắc chị mãi thôi!”

Tô Nhan vẫn là cảm thấy trả lời cũng không giải quyết được gì nên quyết định im lặng không hé răng nói gì nữa.

Tư Mộc nói tiếp: “Chị trở về đi, em đi đường cũng không có bạn đi cùng, nếu không đi cả ngày trời chỉ về có một mình, chị về cùng em nhé.”

Tô Nhan cười cậu: “Một người thì làm sao? Chẳng lẽ em còn sợ lạc đường à?”

Tư Mộc thuận lời cô, cố ý nói: “Nói không chừng có khi lạc đường thật đấy.”

Tô Nhan bị cậu làm cho có chút phát cáu, cô suy nghĩ một chút rồi mơ hồ nói: "Đến lúc đó mới biết!"

Tư Mộc có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ngày hôm sau Tô Nhan và Trần Quần trốn trong phòng uống trà và tranh thủ thời gian rót trà để lười biếng, cô liền đề cập điều này với Trần Quần.

Trần Quần nói: “Thật ra, những gì Tư Mộc nói cũng không sai. Chính cậu cũng biết Trâu Cát Phân đối xử tốt với cậu mà, chuyện sau đó cũng không có gì. Hơn nữa, đã vài năm rồi, cậu chẳng lẽ tính cả đời này lại không quay về luôn sao?”

Tô Nhan khuấy cà phê trong cốc, cô không thể nói ra cảm giác trong lòng mình, mỗi đêm giao thừa một mình cô cũng không thấy dễ chịu chút nào, đây đáng lẽ là ngày đoàn tụ, nhưng dù cô có về nhà cũng không có ai đoàn tụ với cô!

Trần Quần lại nói: “ Mỗi năm cậu mua những đồ đạc đó cho Trâu Cát Phân sao có thể so được với vi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp