[Tuyển Tập] Gả Làm Cô Dâu Của Quái Vật

Chương 42: Phần 2 – Cấm Dục Giả Vờ Mất Kiểm Soát (55)


10 tháng

trướctiếp

Nhưng đôi mắt của Trần Trắc Bách, không thể chỉ nhìn mỗi cô. 

Anh là nhà khoa học trẻ tuổi, tài năng và tiềm năng nhất trong thế hệ này.

Chỉ trong vòng hai năm, anh đã giải quyết được vấn đề "bệnh chip" gần như không có cách cứu chữu.

Một số chuyên gia suy đoán rằng, nếu không phải vì chi phí sản xuất thuốc ngăn chặn thần kinh quá cao, với giá bán 40000 đô la Mỹ cho mỗi 30mg - hiện chỉ có nhân viên cao cấp của công nghệ sinh học mới được mua, nếu không Trần Trắc Bách rất có thể sẽ trở thành nhà khoa học có giá trị nhất thế giới.

Kể từ khi kết hôn với Trần Trắc Bách, không ít lần có người nói với cô rằng, anh không yêu cô. 

Những người nói lời này, có người theo đuổi cô, có người là đối thủ cạnh tranh của Trần Trắc Bách, còn có fan cuồng của Trần Trắc Bách.

Đúng vậy, Trần Trắc Bách có số lượng fan hâm mộ rất cuồng nhiệt.

Có thể vì giới hạn của khoa học là thần học,  các fan cuồng nhiệt của Trần Trắc Bách gần như không khác gì những tín đồ tôn giáo, đặc biệt là khi vấn đề nghiên cứu đi đến ngõ cụt, bọn họ sẽ thờ cúng hình chiếu lập thể ba chiều của Trần Trắc Bách.

Thu Du đã có cơ hội nhìn thấy một lần, nhờ vậy mà cô được hiểu thêm về mức độ mê tín dị đoan của các nhà khoa học.

Cô và Trần Trắc Bách là người của hai thế giới.

Anh không thể nhìn thấy cô. 

Cô cũng không thể hiểu anh. 

Thu Du cảm thấy, bây giờ như vậy rất tốt đẹp. Hôn nhân hợp tác, không có sự nghi ngờ, không có cuộc cãi vã, không có tất cả những thiếu sót của một hôn nhân truyền thống.

Khuyết điểm duy nhất là, ý chí của cô không tốt lắm, luôn dễ dàng bị cảm giác thần bí của Trần Trắc Bách hấp dẫn, thỉnh thoảng sẽ vì anh biểu hiện ra cảm giác ấm áp mà động tâm.

Thu Du cười một chút: "Được, đều nghe lời anh."

Cô rút ra một chiếc khăn giấy từ trong ngăn kéo, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh. Mồ hôi của anh cũng lạnh, giống như được đổ một vài giọt nước đá.

Trần Trắc Bách không nhúc nhích, tùy ý để cô hành động.

Chờ cô lau mồ hôi xong, thần sắc anh cũng trở lại với dáng vẻ không gợn sóng như bình thường, anh vung tay lên cầm lấy khăn giấy trong tay cô, ném vào trong sọt rcc, khởi động xe thể thao, lái xe chạy về phía nhà.

Thu Du ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhớ tới lời dặn dò của Trần Trắc Bách, cô vừa định tắt hoạt động hậu trường của chip, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một chấm đỏ tin tức.

Vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô mở nó ra và thấy đó là một tin nhắn văn bản quấy rối.

Thu Du vừa định xóa đi, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ngay đoạn tin nhắn.

Nội dung của tin nhắn văn bản đó là ...

Nhấp vào liên kết để tìm hiểu bộ mặt thật của Trần Trắc Bách: sbpk.ccbxxxxxx

Thu Du khẽ nhíu nhíu mày.

Phỏng chừng là đối thủ cạnh tranh của Trần Trắc Bách đã gửi tin nhắn rác đến số điện thoại cá nhân của cô, thật sự là quá đáng.

Cô không nói cho Trần Trắc Bách biết chuyện này, miễn cho anh phiền lòng, cô trở tay xóa tin nhắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

 ·

Để đạt được ngoại hình thể chất lỏng cực hạn, không gian bên trong của chiếc siêu xe này hơi hẹp, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy áp lực và chật chội, bởi vì nội thất của nó cũng làm được từ những nguyên liệu xa hoa cao cấp nhất toàn cầu, chỉ riêng chỗ ngồi đã dùng không biết có bao nhiêu nguồn tài nguyên quý hiếm để làm ra được.

Sau khi khứu giác tăng cường, Trần Trắc Bách thậm chí có thể ngửi ra lai lịch của những loại động vật đó, nhìn thấy chúng được bồi dưỡng như thế nào, được chọn lựa thế nào, da thịt săn chắc và nhiệt độ như thế nào, cuối cùng bị treo ngược, giết mổ, lột da.

Mùi máu tươi của gia súc tràn ngập trong xe, tanh và cay.

Hăng đến mức anh có chút phiền não.

Càng làm cho anh phiền não chính là, mùi máu tươi của Thu Du cũng xen lẫn vào trong đó.

Giống như buổi sáng, máu của cô rất mạnh mẽ, ngọt ngào và điên rồ.

Trần Trắc Bách nắm chặt vô lăng, mu bàn tay đã nổi lên gân cốt rõ ràng, mạch máu màu xanh đen có thể thấy rõ ràng. Bất kỳ một người nào nhìn thấy mạch máu màu xanh kia, họ sẽ biết được rằng, anh hiện giờ không bình tĩnh như vẻ mặt mình bày ra. 

Rất may mắn, Thu Du hiện đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bằng không, anh hoàn toàn không biết giải thích sự khác thường của mình như thế nào.

Phía trước là đèn giao thông, Trần Trắc Bách giảm tốc độ, dừng lại.

Đúng lúc này, Thu Du xoay người, cánh tay chợt lóe trong dư quang của anh.

Trong nháy mắt đó, bản năng săn mồi tăng cường gấp mấy trăm lần lại bị kích hoạt.

Trần Trắc Bách thiếu chút nữa đưa tay, nắm lấy cổ tay cô, khóa vào ghế ngồi, cúi xuống, cắn cổ họng cô.

Cũng may phía sau vang lên một tiếng bóp còi xe, anh phục hồi tinh thần, xóa sạch những ý niệm quỷ dị trong đầu.

Trần Trắc Bách đã kiểm tra toàn thân cho mình trong phòng thí nghiệm.

Không có đột biến gen, cũng không phải là ô nhiễm sinh học, càng không phải gặp một số bệnh hiếm gặp nào.

Thân thể anh không có bất kỳ dị thường nào, hoặc là nói, dụng cụ hiện giờ không có khả năng phát hiện ra thân thể anh xảy ra vấn đề gì.

Anh chỉ có thể dựa trên dữ liệu giám sát sinh học để đánh giá sự thay đổi của riêng mình.

Nhưng giám sát sinh học cho thấy rằng, anh bây giờ giống như một bệnh nhân sắp chết hơn là một người sống khỏe mạnh.

Nhịp tim đã giảm xuống dưới 40 nhịp mỗi phút, nhiệt độ cơ thể là 10 độ C và độ bão hòa oxy trong máu dưới 70%.

Nhịp thở đã thấp đến 5 lần một phút.

Nói cách khác, người đang ngồi lái xe về nhà là một xác chết, thay vì là một người chồng còn sống lái xe đưa vợ về nhà. 

Có lẽ bởi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp nên đã trao cho anh sự bình tĩnh vượt trội, cho dù các dấu hiệu đã cho thấy anh gần như sắp chết, nhưng ánh mắt đằng sau tròng kính gọng vàng của Trần Trắc Bách cũng không có gợn sóng quá lớn.

Điều duy nhất anh không bỏ được, chỉ có...

Trần Trắc Bách nhanh chóng nhắm mắt lại.

Trước khi kết hôn, anh đã nói với cha mẹ cô về những nhược điểm của chip sinh hóa.

Sử dụng quá mức chip chắc chắn sẽ dẫn đến suy giảm chức năng nhận thức, tương tự như bệnh Alzheimer* nhưng nhẹ hơn một chút.

*Bệnh Alzheimer là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ. Bệnh có xu hướng nặng dần gây ảnh hưởng xấu tới các hoạt động sinh hoạt hàng ngày, tới trí nhớ, hoạt động ngôn ngữ và tư duy của người bệnh.

Trước khi thuốc chặn thần kinh được phát triển, chỉ có một giải pháp, đó là bắt buộc sử dụng chất kích thích.

Nhưng thuốc kích thích cũng để lại nhiều di chứng, và hậu quả rõ ràng nhất là sự gia tăng đáng kể các trường hợp đột tử.

Trần Trắc Bách hy vọng, cha mẹ Thu Du có thể lấy thân phận trưởng bối, khuyên nhủ Thu Du ít dùng chip lại.

Thế nhưng, bọn họ chỉ nhìn thấy giá trị thương mại khổng lồ đằng sau thuốc ngăn chặn thần kinh, sau khi phát hiện anh quá chú ý đến Thu Du, lập tức "tặng" Thu Du cho anh.

Còn Thu Du, đối với tất cả những chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Ba năm trôi qua, Trần Trắc Bách vẫn không biết phải đối xử với đoạn tình cảm này như thế nào.

Về tình về lý, anh cũng không nên ở cùng một chỗ với Thu Du.

Bài kiểm tra mức độ phù hợp là 100%, chỉ vì anh xâm nhập vào thiết bị trước mặt đám ngu xuẩn có trí thông minh thấp, viết lại mã cơ bản.

Mục đích là để đáp trả.

Ở trường, hầu như tất cả mọi người đều thích Thu Du, cô ấy xinh đẹp, ngọt ngào, tính cách tốt, gia cảnh vượt trội, không bao giờ đặt tất cả các loại trò đùa này vào trái tim.

Khi mức độ phù hợp di truyền của anh và Thu Du là 99,99%, cũng không ai nhắc về chuyện này nữa, cũng không ai liên hệ với Thu Du nữa.

Anh và cô đều sẽ ít bị quấy rầy hơn.

Nhưng điều Trần Trắc Bách không nghĩ tới, Thu Du lại hôn anh.

Trong tiếng ồn ào.

Dưới ánh mắt ác ý cùng trào phúng xung quanh, cô hướng về phía anh lộ ra một nụ cười tươi sáng, khóa chân, giữ chặt lấy ót anh, sau đó ngửa đầu hôn anh. 

Môi lưỡi cô ấm áp, trơn trượt, nhẹ nhàng vờn lấy đầu lưỡi lạnh như băng của anh, trái tim anh vốn dĩ được sinh ra với nhịp đập chậm chạp, thoáng chốc vì cái hôn của cô mà nhịp tim đập nhanh* như một người bình thường.

*Đối với ổng là nhanh nha, chứ thật chất là trái tim ổng đập nhanh thì người ta chỉ thấy đập bình thường.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh bị cô hôn đến nỗi tê cứng cả đầu ngón tay.

Muốn giữ một cái gì đó, tóc hoặc cổ của cô.

Cố định đầu cô lại. 

Không cho phép cô rời đi.

Nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, chỉ bình tĩnh nhìn vào đôi môi đang dần rút lui của cô.

Dường như có một sợi chỉ bạc, bị gãy ở giữa cô và anh ấy, cuối cùng biến mất.

Sau đó, trong vô số giấc mơ, anh đều có thể nhìn thấy một sợi chỉ bạc như có như không xẹt qua trước mặt.

Nước bọt không sạch sẽ.

Tâm trí anh cũng ô uế.

Trong mộng, trước khi sợi chỉ bạc còn chưa hoàn toàn rơi xuống, anh đột nhiên cởi bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng của mình, mạnh mẽ đè lại ót cô, mang theo tính công kích mạnh đến đáng sợ, mút đầu lưỡi cô, cho đến khi đầu lưỡi cô vì đau mà co rút lại.

Anh xuất thân bẩn hèn, suy nghĩ bẩn thỉu, tràn ngập ham muốn dơ bẩn đối với cô.

Nhưng anh không thể chiếm lấy cô, cũng không xứng đáng có được cô. 

Cô không phải là con mồi của anh. 

Cô được sinh ra với vẻ ngoài vượt trội và tính cách tỏa sáng.

Còn anh chỉ biết lấy mức độ giả dối kia, cùng với danh nghĩa hôn nhân hợp tác, chiếm giữ cô ba năm, đó chính là cách làm ti tiện đến cực điểm.

Hơn nữa, anh cũng không biết mình có thể sống được bao lâu.

Với dấu hiệu hiện tại của anh, cho dù có người nói với anh rằng, ngày mai anh sẽ đột tử trong phòng thí nghiệm, anh cũng không lấy làm bất ngờ. 

Anh biết, bản thân anh chỉ đang cố gắng từng chút kéo dài hơi tàn, theo lý thuyết, hôm nay nhìn thấy cô cùng Bùi Tích dùng cơm, anh không nên đi qua đó quấy rầy bọn họ.

Dù sao, Bùi Tích thật sự rất thích cô, nếu như anh ngoài ý muốn chết đi, người có thể trấn an cũng như chiếu cố cô, cũng chỉ có Bùi Tích.

Chỉ là, anh không thể chịu được.

Cô vẫn là vợ anh.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể bóp cằm cô, hôn cô, ích kỷ hơn một chút, thậm chí có thể ép cô nuốt nước bọt của mình.

Cho đến bây giờ, trên người cô vẫn còn lưu lại hơi thở của anh ta.

Trong tình huống này, không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình đứng chung với những người đàn ông khác.

Không biết có phải do khứu giác trở nên nhạy cảm hơn hay không, khi anh ngửi thấy mùi Bùi Tích trên người Thu Du, trong nháy mắt anh lại sinh ra ác ý giết người cực kỳ khủng bố.

Anh muốn giết Bùi Tích.

Tốt nhất là ở trước mặt Thu Du, tự tay xoắn xương cổ của anh ta.

Bằng cách này, cô sẽ biết được kết quả của việc gần gũi quá mức với những tên đàn ông khác.

Loại ý nghĩ độc ác đến đáng sợ này, trong vòng một giây liền nhanh chóng xâm chiếm tất cả suy nghĩ của anh.

Ước chừng qua nửa phút, anh mới mạnh mẽ đè nén những suy nghĩ quá mức u ám kia.

Vì không để Cho Thu Du nhìn ra được manh mối, dọc theo đường đi, anh cũng không nói gì.

Vốn định trầm mặc đến khi về nhà, nhưng khi nghe thấy cô nói mình sử dụng chip quá độ, sát ý giết người vừa kiềm nén lại trỗi dậy.

Nếu cô ấy bị bệnh thoái hóa thần kinh...

Nếu cơ thể cô ấy có vấn đề...

Ba năm qua, Trần Trắc Bách vẫn luôn ở trước mặt cô, đóng vai một người bình tĩnh và không có công kích.

Sau khi biết thân thể của cô có thể xảy ra vấn đề, mặt nạ bình tĩnh của anh đã hơi vỡ ra, tính công kích đột nhiên tăng lên đỉnh điểm.

Anh bóp cằm cô, khi đọc số liệu giám sát sinh học của cô, dường như có một chiếc xe tải từ bên cạnh gào thét chạy tới, anh rất muốn từ phía sau lưng cô rút ra một khẩu súng, nhắm vào lốp xe tải, bắn một phát.

May mắn, thân thể của cô không có gì đáng ngại, chỉ là tinh thần có chút mệt mỏi.

Tâm thần Trần Trắc Bách bất ngờ thả lỏng, anh phát hiện bản thân mình đang toát mồ hôi lạnh.

Anh chống trán, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và u tối của mình, trên trán là những hoa văn giống như vảy rồng màu xanh đen.

Nhìn kỹ hơn, đó chỉ là mấy đường gân xanh dị thường nhô lên.

Mấy ngày nay ảo giác quá nhiều, Trần Trắc Bách không để ảo giác này ở trong lòng.

Anh nhắm mắt lại và cố gắng hết sức để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. 

Anh cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát, và càng ngày càng có xu hướng gia tăng.

“Nó” giống như các dây thần kinh bị kéo đi liên tục, mỗi một lần bị kéo, “nó” dường như đang thăm dò giới hạn cuối cùng của anh.

Anh chỉ biết mình tạm thời sẽ không mất đi lý trí, nhưng cũng không biết giới hạn cuối cùng của bản thân ở nơi nào.

Anh cũng không biết, khi mất đi sự tỉnh táo, anh sẽ làm ra loại chuyện gì.

Bởi vì, trong lòng anh bây giờ đã bắt đầu khởi động công tắt, tất cả đều là nguy hiểm, khủng bố và ý nghĩ giết người man rợ.

Người vợ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô không hề biết rằng người chồng của mình lại có những suy nghĩ đáng sợ đến gợn tóc gáy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp