Thủ Đoạn Làm Phiền Để Cập Nhật Của Hàng Xóm Điên Khùng

CHƯƠNG 6: VUI VẺ GIÚP ĐỠ NGƯỜI KHÁC ĐỂ RỒI MẤT LUÔN NỤ HÔN ĐẦU


10 tháng

trướctiếp

Lời tựa:

Trong những ngày bình thường, mỗi người chúng ta ai cũng đều đang nỗ lực, có thể là vì muốn khiến cho bản thân càng ngày càng tốt hơn, trong những ngày không có mình, hy vọng cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không làm rung động trái tim của cậu, mọi ước nguyện đều như ý. 

 – Tô Nhan Chi 

“Phòng bếp nhà anh ở đâu vậy?” Ôn Tinh Đàm nhanh chóng đi đến trước mặt Cận Du Bạch. 

Cận Du Bạch chỉ tay, nói: “Phòng bếp to như vậy mà cậu còn không nhìn thấy.”

Ôn Tinh Đàm nhún vai, sau đó xách túi đồ lớn nhỏ để vào phòng bếp. 

Ôn Tinh Đàm mang đồ vào trong phòng bếp, lập tức nói: “Này, đây là nhà của anh mà anh an tâm về em như vậy,  em mà có lỡ đốt nhà thì anh đừng trách em nhé.” 

Cận Du Bạch thở dài một hơi, từ từ bước vào phòng bếp, chậm rãi nói: “Phòng này rất đắt đấy.” 

Ôn Tinh Đàm nhún vai, ném cho Cận Du Bạch một củ khoai tây, nói: “Em biết rồi.”

Cận Du Bạch trợn tròn mắt, thật sự đúng là người đáng ghét. 

“Ngày mai anh nghỉ à ? Đi ra ngoài thả lỏng thoải mái vui chơi chút đi.” Ôn Tinh Đàm đột nhiên nghiêm túc trở lại. 

“Không cần.” Cận Du Bạch khó khăn miễn cưỡng vẻ tươi cười. 

“Du Bạch, nói thật thì anh không cần mỗi năm vào lúc này là lại đa sầu đa cảm như vậy đâu, nếu như hai người có duyên phận, nhất định sẽ gặp lại.” 

“Đương nhiên là tôi biết chuyện đó rồi, còn cần cậu nói sao?” Cận Du Bạch cười. 

Ôn Tinh Đàm đi qua vỗ lưng Cận Du Bạch, nói: “Đúng vậy, sớm nên như vậy.”

Cận Du Bạch bất lực cau mày, Ôn Tinh Đàm nói tiếp: “Chúng ta nấu lẩu đi, à mà anh đã gặp hàng xóm của mình chưa? Có cần gọi sang rồi cùng nhau ăn không? Càng đông càng vui.” 

“Không cần đâu. Gặp cũng chưa gặp qua, là nam hay nữ cũng không biết.” Cận Du Bạch bĩu môi nói. 

Nếu như Ôn Tinh Đàm biết người sống bên đối diện Cận Du Bạch là cô gái kia thì Ôn Tinh Đàm nhất định sẽ làm loạn lên, cả ngày la ó ó cho xem.

“Càng tốt, đây là cơ hội tốt để mọi người gặp mặt nhau.” Ôn Tinh Đàm nói rồi mở cửa đi ra ngoài. 

Cận Du Bạch lập tức giữ cậu ta lại nói: “Tôi cảm thấy thật sự không cần,  tôi chỉ muốn  thưởng thức nồi lẩu ngon này với cậu vào buổi chiều hôm nay thôi.” 

Ôn Tinh Đàm lập tức hất tay Cận Du Bạch ra rồi lùi về sau một bước lớn, nói: “Sao hôm nay anh cứ kỳ lạ thế, lúc trước ruồng bỏ còn không hết ấy chứ.” 

Cận Du Bạch thở dài: “Được rồi, đừng ngẩn ra đó nữa, mau đi nấu lẩu đi kìa, sắp chết đói rồi này.” 

“Được thôi, hôm nay tạm thời nhường anh một bước.” Nói rồi Ôn Tinh Đàm chậm rãi bước vào phòng bếp. 

Tuy là hai người đàn ông trưởng thành lại còn là con nhà giàu nhưng kỹ năng nấu ăn của bọn họ không tốt lắm. Hai người bận rộn cả nửa ngày cũng không nấu xong. 

Hai người đứng trong phòng bếp, giương mắt nhìn.

“Bỏ đi, cậu tự về nhà ăn đi.” Nói xong, Cận Du Bạch đẩy Ôn Tinh Đàm ra ngoài. 

“Này, có còn là anh em tốt không mà sao anh lại có thể như vậy chứ? Hơn nữa,  dù gì thì em cũng đã mua rất nhiều đồ ăn đó...” 

Ôn Tinh Đàm chưa kịp nói xong, Cận Du Bạch cũng  không  thèm nể mặt mà nhanh chóng đóng sầm cửa lại. 

Ôn Tinh Đàm bất lực lắc đầu rồi cũng rời đi.

Cận Du Bạch nhìn phòng bếp bừa bộn, anh ấy âm thầm cảm thán: “Về sau phòng này nên cấm cửa Ôn Tinh Đàm thì hơn, nhìn xem biến thành như thế nào rồi này.” 

Căn phòng rộng lớn lại  trở nên hiu quạnh. Cận Du Bạch mở tủ chén lấy một gói mì tôm, xem ra bản thân chỉ có thể ăn mì tôm để sống thôi. 

May là quán cà phê và quán bán đồ ăn đều nhận giao đồ ăn, nếu không thì Cận Du Bạch chỉ có thể ăn mì tôm mỗi ngày thôi.

Sau khi buồn bã ăn mì tôm xong thì Cận Du Bạch đi vào phòng ngủ lấy ra một hộp quà tinh xảo từ đầu giường, bên trong đặt một quyển sổ tay bầu trời đầy sao màu xanh.

Anh ấy dùng tay phủi phủi quyển sổ  rồi mở trang đầu tiên của quyển sổ, bên trên viết một chữ “Chi”. 

Cận Du Bạch lẩm bẩm nói: “Chúng ta nhất định sẽ gặp lại mà đúng không? Không hẹn mà gặp giống như năm đó, tôi rất mong chờ ngày đó đấy.” 

Nói xong, Cận Du Bạch nhẹ nhàng gấp sổ tay lại rồi đặt lại vào trong hộp quà. 

Anh rất cẩn thận với cuốn sổ tay này, có thể đối với anh ấy mà nói thật sự vô cùng đặc biệt. 

Ngày thứ hai đi làm, Tâm trí của Cận Du Bạch lúc nào cũng không tập trung, ông chủ nhìn thấy dáng vẻ làm việc của anh cũng rất bất lực, sợ anh chạy xe bị ngã, sợ anh  giao sai đơn cho khách hàng. .

Ông chủ vẫy tay: “Cậu tan làm trước đi.”

Cận Du Bạch hai mắt thất thần nhìn ông chủ, ông chủ nói: “Yên tâm, tiền lương vẫn sẽ tính cả ngày cho cậu.” 

Cận Du Bạch mở miệng nói: “Cảm ơn ông chủ.” 

Nói xong, anh  ra khỏi quán rồi đi thẳng đến quán bar Thanh Dục.

Một ly rồi lại một ly, Cận Du Bạch không biết bản thân đã uống hết bao nhiêu ly.

Anh chân trước đá chân sau đi về nhà. Đi đến hành lang thì anh hoàn toàn mất phương hướng. 

Vào lúc 2 giờ rạng sáng, Tô Nhan Chi vừa đánh máy xong chuẩn bị đánh răng rửa mặt để  đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh nhập sai mật mã, cô  cố lấy hết dũng cảm đi đến trước cửa. 

Nhìn qua mắt mèo trên cửa thấy chàng trai uống say bí tỉ bên ngoài cửa có chút quen mắt. Tô Nhan Chi hít một hơi rồi mở cửa ra. 

Cận Du Bạch ngay lập tức lao vào trong lòng Tô Nhan Chi, Tô Nhan Chi  cũng nhanh chóng ôm lấy anh, dáng người nhỏ bé  đỡ lấy anh. 

“Sao anh lại ở đây? Sao lại uống nhiều rượu đến như vậy?” Tô Nhan Chi hỏi.

Cận Du Bạch mơ mơ hồ hồ nói gì đó, Tô Nhan Chi cũng không nghe rõ, cô từ từ dìu anh đến nằm xuống trên sofa. 

Tô Nhan Chi không ngừng đi đi lại lại trong phòng khách, như này nên làm thế nào mới phải?

Tô Nhan Chi trầm ngâm suy nghĩ, cô ấy vỗ tay: “Đúng rồi, trước tiên nên nấu canh giải rượu cho anh ấy đã.” 

Tô Nhan Chi vừa chuẩn bị đi đến phòng bếp thì Cận Du Bạch đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, nói: “Chi Chi… Chi Chi…”

Lông mày của Tô Nhan Chi cau lại: 'Chi Chi… không biết là cô gái nào mà có thể khiến anh ấy nhớ da diết như vậy. Thật sự nhìn không ra, hóa ra vẫn còn là một kiểu thâm tình.'

Tô Nhan Chi cảm thán nửa ngày. Cô ấy vừa hoàn hồn trở lại, bản thân không phải nên đẩy anh ấy ra ngay lập tức sao? Còn ở đây cảm thán cái gì chứ?

Tô Nhan Chi lập tức quay người lại đối mặt với Cận Du Bạch, dùng bàn tay nhỏ bé của cô đẩy Cận Du Bạch ra. 

Cận Du Bạch đưa tay lên bóp lấy khuôn mặt của cô, hốc mắt đỏ ửng nhìn cô. Tô Nhan Chi mấp máy môi, nói: “Anh uống… say… rồi.” 

Cận Du Bạch đột nhiên cúi người hôn cô, đôi môi dán chặt vào nhau, cơ thể Tô Nhan Chi cứng đờ, cảm giác tê liệt lập tức truyền xuống toàn bộ cơ thể. 

Đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng. Tô Nhan Chi mở to mắt nhìn Cận Du Bạch, Cận Du Bạch nhẹ nhàng mút đôi môi của cô rồi từ từ dùng thêm sức. 

Mùi rượu quẩn quanh giữa đôi môi. Đột nhiên đôi môi truyền đến một cảm giác đau nhẹ, Tô Nhan Chi lập tức tỉnh táo lại rồi  vùng vẫy đẩy Cận Du Bạch ra. 

Một mùi máu tươi lan ra trên môi, Tô Nhan Chi dùng sức đẩy mạnh Cận Du Bạch ngã nhào trên ghế sofa. 

Anh lơ mơ giống như một người không làm sai chuyện gì. Tô Nhan Chi tức giận, bản thân chỉ là vui vẻ giúp đỡ một chút vậy mà lại mất luôn nụ hôn đầu. 

Tô Nhan Chi hai tay chống eo, thở hổn hển nhìn Cận Du Bạch: “Còn nấu canh giải rượu gì chứ?” Tô Nhan Chi khịt mũi. 

“Chi Chi, đừng đi…”

“Chi Chi…” 

Cận Du Bạch luôn miệng gọi cái tên Chi Chi, Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch say bí tỉ, nói: “Hừm, cũng là một người đàn ông đáng thương nhỉ.” 

Cuối cùng thì Tô Nhan Chi  cũng không nỡ mà đi vào phòng ngủ lấy cho anh một chiếc chăn.

Tô Nhan Chi đắp chăn cẩn thận cho Cận Du Bạch. Đột nhiên Cận Du Bạch giơ tay kéo lấy cánh tay Tô Nhan Chi,  Tô Nhan Chi giật ra, Cận Du Bạch lại càng kéo mạnh hơn.

Tô Nhan Chi nói: “Hừm, sao vẫn còn khỏe như vậy chứ.” 

Tô Nhan Chi vừa nói xong thì Cận Du Bạch lại dùng sức kéo, Tô Nhan Chi  bị kéo ngã nhào lên người Cận Du Bạch, chóp mũi đối diện với nhau, Tô Nhan Chi không dám phát ra tiếng thở mạnh.

“Chi Chi… Em ở đâu…” 

Tô Nhan Chi đã nghe Cận Du Bạch gọi cái tên Chi Chi rất nhiều lần rồi. Tô Nhan Chi thở dài, thật là đáng thương cho người có tình.

Tô Nhan Chi lắc đầu nhìn Cận Du Bạch, nghĩ về chuyện lúc nãy nên cô đã nhanh chóng đứng dậy khỏi người anh, phủ tay rồi nói: “Đã chiếm tiện nghi¹ một lần rồi, sao lại còn…” 

[Chiếm tiện nghi¹: Có nghĩa là dùng hành động cưỡng ép đối phương, khiến đối phương không thấy thoải mái. (Giống như vừa nãy nam chính cưỡng hôn nữ chính)]

Tô Nhan Chi bất bình nhìn Cận Du Bạch, sau đó lập tức chạy về phòng của mình và đóng cửa lại.

Đóng cửa lại rồi, Tô Nhan Chi yên lặng nằm trên giường, tim cô vẫn luôn đập liên hồi, Tô Nhan Chi lẩm bẩm nói: “Điên rồi, điên rồi, thật sự là điên rồi.”

Cận Du Bạch tỉnh dậy mở mắt ra, Thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng khác hoàn toàn với nhà của mình. 

Anh nhanh chóng ý thức được có gì đó không đúng, xoay người chạy ra ngoài cửa. 

Anh hoàn toàn không nhớ đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh nghĩ chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Cận Du Bạch chạy ra ngoài, đứng trước cửa nhà Tô Nhan Chi  chăm chú nhìn cánh cửa. thầm nghĩ 'Não của bản thân nhất định bị rơi mất rồi, sao lại không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc chứ?'

Cận Du Bạch thở dài rồi lại nhanh chóng đi vào phòng. Đây chỉ vừa mới là hàng xóm thôi, sau này gặp nhau sẽ xấu hổ đến mức nào chứ?

Trước khi Tô Nhan Chi tỉnh ngủ đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô còn ngáy ngủ nhưng vẫn lết thân  đi ra mở cửa.

“Chi Chi, cậu sao vậy? Sao lại khóa cửa phòng ngủ?” Lâm Thư Thiển vẻ mặt lo lắng hỏi. 

“Có phải tối hôm qua gặp trộm không?”  

Tô Nhan Chi ngáp một cái, cô ấy thật sự phục đầu óc của Lâm Thư Thiển rồi, còn lớn hơn cả một tác giả như cô. 

“Không có gì đâu Thiển Thiển.” Tô Nhan Chi dụi mắt nói. 

“Ây da, môi của cậu bị sao vậy?” Lâm Thư Thiển bối rối gấp gáp, làm cho  Tô Nhan Chi  hoảng hốt.

Tô Nhan Chi đưa tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ đôi môi, giả vờ bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là tối hôm qua trong lúc ăn không cẩn thận nên cắn phải môi thôi.”

Lâm Thư Thiển cúi người lại gần Tô Nhan Chi cẩn thận xem xét, nói: “Từ sau ăn uống phải nhớ chú ý một chút đấy.” 

“Ừm.” Tô Nhan Chi gật đầu. 

Sau đó kéo Lâm Thư Thiển ra ngoài phòng khách ngồi, Lâm Thư Thiển đặt đồ ăn lên bàn nói: “Nè, mua cho cậu bánh bao và sữa đậu nành.” 

Tô Nhan Chi ôm lấy Lâm Thư Thiển, vỗ vào mặt cô ấy.

“Hí…” 

Tô Nhan Chi sờ môi, Lâm Thư Thiển cười, nhắc nhở: “Chú ý một chút.” 

“Biết rồi.” Tô Nhan Chi nở nụ cười. 

“Đúng rồi, mới sáng sớm  mà cậu đã qua đây như vậy chắc chắn là có chuyện rồi đúng không?” Tô Nhan Chi miệng nhai bánh bao nhìn Lâm Thư Thiển hỏi. 

Lâm Thư Thiển cười, giơ ngón tay cái lên với Tô Nhan Chi, nói: “Không sai, người hiểu mình, không ai qua được cậu.”

“Được rồi, mau nói đi.” Tô Nhan Chi nói.

Lâm Thư Thiển xê dịch mông sang ngồi gần Tô Nhan Chi thêm một chút, nói: “Hôm nay mình nhận cát xê đóng phim, cậu có muốn đến trường phim tham quan không?”

Tô Nhan Chi nhìn Lâm Thư Thiển hỏi: “Khi nào?”

Lâm Thư Thiển nói: “Vào buổi chiều nay.”

Tô Nhan Chi gật đầu: “Ừm, có thể đi.”

Lâm Thư Thiển ôm cánh tay của Tô Nhan Chi đưa qua đưa: “Chi Chi, cậu thật tốt.”

Tô Nhan Chi  nói: “Đừng có lắc cánh tay của mình, mình đang ăn mà.”

Lâm Thư Thiển lập tức buông tay ra, cúi gập người với Tô Nhan Chi: “Vâng ạ” 

Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển cùng nhau cười phá lên. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp