Lời tựa:

Ở độ tuổi ngây ngô, chúng ta vẫn còn rất mơ màng. Em không biết sở dĩ thanh xuân khó quên nhất là do người ấy hay do sự việc ấy. Sau này em mới hiểu được, thanh xuân của em thật sự không thể nào thiếu anh. Vì vậy em muốn giữ anh ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất. Đã nhiều năm trôi qua, em vẫn còn nhớ những câu chuyện tươi đẹp, nhưng lại không còn nhớ người đã cùng em trải qua bao chuyện ấy là ai. Thật may mắn là anh đã xuất hiện trong tương lai của em. Anh đã giúp em nhớ lại những người trong thanh xuân ấy và cũng nhớ lại câu chuyện của tuổi xuân.

          ——Tô Nhan Chi

Cận Du Bạch biết rằng anh đã thích Tô Nhan Chi, nhưng anh không dám nói cho cô. Trong tim anh có Tô Nhan Chi, nhưng dường như cũng không phải chỉ có một mình Tô Nhan Chi.

Ôn Tinh Đàm thở dài một hơi, nói: “Nếu có thể được sống lại và bắt đầu lại một lần nữa thì em cũng không hy vọng anh sẽ rơi vào chấp niệm, đắm chìm trong hồi ức.”

Cận Du Bạch nhếch khóe miệng, vỗ vỗ bả vai Ôn Tinh Đàm, nói: “Ừm, được.”

“Hai người đang nói cái gì vậy? Tôi đói muốn chết rồi.” Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển đột nhiên đi đến trước mặt họ.

Cận Du Bạch và Ôn Tinh Đàm liếc nhìn nhau, nói: “Hai chúng tôi đang thảo luận nên ăn cái gì?”

“Trai thẳng mấy người không biết thì để bọn tôi chọn cho.” Tô Nhan Chi cười cười.

Cận Du Bạch chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ vào Ôn Tinh Đàm, hỏi: “Đây là …. chúng ta đang bị ghét bỏ sao?”

“Được rồi, hai người mau ngồi đi, hai chúng tôi chọn đồ ăn, hai người muốn ăn gì cứ nói.” Tô Nhan Ch

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play