Lời tựa:
Khi thực sự phải lòng ai đó thì cảm xúc của chúng ta cũng sẽ bị người đó ảnh hưởng và cũng chính vì vậy mà ta trở nên sợ hãi, lo sợ. Sợ rằng đó chỉ là ảo tưởng, sợ không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, lại sợ từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc đều chẳng có một tương lai nào. Chúng ta rồi sẽ trở thành kẻ hèn nhát và thu mình lại trong thế giới của mình. Ta ngưỡng mộ những người dám yêu dám hận, ít nhất là họ đều không có một chút tiếc nuối nào. Thích mà không thừa nhận rồi cũng sẽ bị phơi bày bởi chính cơ thể và cảm xúc của bản thân mà thôi.
__________
Từ Lãm Dực bước đến trước mặt Cận Du Bạch cười rồi nói:
“Đàn em Chi Chi, chúng ta đi thôi”
Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch rồi cười một cái, nói: “Đàn
anh Lãm Dực, đi thôi.”
Cận Du Bạch mở to mắt đứng tại chỗ nhìn hai người kia
cùng nhau rời đi.
“Ơ kìa, bạn trai của tôi, nhanh về nhà thôi”. Tô Nhan Chi
quay đầu nhìn Cận Du Bạch nói.
Cận Du Bạch vẫn giữ vẻ mặt tủi thân, làm thinh đứng yên
tại chỗ.
Tô Nhan Chi khẽ liếc nhìn Từ Lãm Dực, lúng túng cười sau
đó quay người đi tới trước mặt Cận Du Bạch, cô hỏi: “Tôi đã làm gì anh mà anh
lại bày vẻ mặt cáu kỉnh đó với tôi vậy hả.”
Cận Du Bạch hằng giọng, mím môi nói: “Ai cáu kỉnh với cô,
tôi…chỉ là tâm trạng của tôi không được tốt thôi mà”
Tô Nhan Chi thở một hơi dài: “Đại thiếu gia à, hôm nay ai đã chọc đến người vậy.”
Là cô đó.
Cận Du Bạch khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn Tô Nhan
Chi không nói một lời.
Tô Nhan Chi lôi lôi kéo kéo Cận Du Bạch rồi nói: “Được
rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, về nhà tôi nói mẹ làm đồ ăn ngon cho anh.”
Cận Du Bạch mặc kệ để cho Tô Nhan Chi kéo mình đi. Anh
nhìn cô, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời.
“Để anh chê cười rồi, đàn anh Lãm Dực.” Đi đến trước mặt
Từ Lãm Dực, Tô Nhan Chi lập tức buông tay Cận Du Bạch ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.