Đường Vân Phàm chợt không kịp phản
ứng, sau đó anh mở to mắt, nếu không phải chân anh có vết thương chắc sẽ đẩy
mạnh Đường Thời Tô đang ôm anh ra rồi.
Mặt anh nhanh chóng nóng lên, sau đó
lan đến tận mang tai, trong đầu lướt qua rất nhiều câu nói, nhưng bỗng chốc
không biết đáp lại Đường Thời Tô thế nào.
Mắt Đường Thời Tô rất sáng, thậm chí
ánh nhìn chuyên chú còn làm Đường Vân Phàm thấy có một cảm giác uy hiếp, sắp
xâm lược pháo đài anh cố thủ như bản chất của nó.
Nhưng giọng cậu vẫn vô hại như cũ,
mang theo sự dịu dàng và trong trẻo của thiếu niên: “Nụ hôn của em trai dành
cho anh mình mà cũng không thể sao ạ?”
Đầu Đường Vân Phàm rối như tơ vò,
trái tim hoảng loạn đập loạn xạ, anh thấy Đường Thời Tô hơi cúi đầu, dùng góc
độ của anh có thể thấy được chiếc cằm có độ cong ưu mỹ, phiến môi mỏng đỏ tươi.
Đây là trái cấm trong vườn địa đàng.
Đường Vân Phàm di chuyển ánh mắt đi,
giọng vô cùng bình tĩnh nói: “Không thể.”
Rốt cuộc ai mới là trái cấm?
Mắt Đường Thời Tô tối dần đi, ánh
mắt cậu rơi lên gương mặt Đường Vân Phàm, từ sống mũi cao thẳng của anh chuyển
xuống, cuối cùng dừng ở đôi môi mím chặt.
Khắc chế, căng thẳng... Cậu đang ôm
Đường Vân Phàm, cảm nhận rõ ràng được cảm xúc trên người anh truyền đến.
Nhưng dù cậu nghĩ thế nào, từ đầu
đến cuối cũng không thể gần thêm một phân.
Đường Thời Tô biết rõ, không có được
cậu sẽ càng khát vọng, sau khi có được cậu sẽ đòi hỏi không ngừng, cậu tham lam
muốn có được Đường Vân Phàm.
Có điều cậu sẽ không bắt ép Đường
Vân Phàm làm chuyện anh không muốn làm, cậu thà giả vờ để chuẩn bị tốt cho lần
sau.
Đường Vân Phàm coi như là Đường Thời
Tô hành ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.