Sau khi xem xong trống lớn, hai người cùng nhau đi vào hành cung.

Bên trong đã sớm chật kín người.

 Khước Liên Y nhìn xung quanh một vòng lại không nhìn thấy Thẩm Mính Ân, có chút lo lắng: “Tiểu cữu cữu ngài đâu rồi?”

Yến Đồ nói: “Có lẽ bị gọi đi rồi, vừa rồi ta vừa thấy thái giám bên cạnh phụ hoàng tới đây.”

Khước  Liên Y nghe xong, gật đầu, vừa muốn nói thêm hai câu, một câu châm chọc không đúng lúc lại vàng lên.

 “Quả nhiên là con cháu Đồ gia, đều dễ dàng có được Thánh tâm.”

Hai người cùng nhau nhìn qua, vẻ mặt so với đối phương càng thêm hung ác.

Nghĩ đến đang ở bên ngoài, Yến Đồ cũng đồng ý cho người huynh  trưởng này một chút thể diện: “Hoàng huynh nói như vậy là vì không ăn được nho nên nói nho xanh phải không?”

Yến Sương nhìn Thái tử trước, đầu hơi nghiêng, lòng bàn tay đang thưởng thức một khối ngọc bài hình chữ nhật, khắc mây, vẽ hoa, viết chữ, nhìn qua không ngờ lại giống mảnh ngọc bội trên vòng cổ của tiểu quận chúa.

Hắn tươi cười nâng ngọc bội lên: “Quận chúa, đồ ngươi làm rơi.”

Khước Liên Y nhìn chằm chằm ngọc bội không biết rơi xuống từ lúc nào, lại nhìn nó lăn qua lộn lại trong tay đối phương, khẽ nhíu mày, không lập tức trả lời.

Ngược lại, Yến Đồ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, để nàng nhanh chóng cầm lấy, ngoài miệng cũng không khác khí: “Hoàng huynh vẫn giống như trước đây, thích lấy đồ của nữ nhân, lấy xong còn lấy danh nghĩa trả lại nói chuyện mấy câu.”

 “Thái Tử điện hạ nói gì vậy?” Yến Sương cười nhìn qua, ánh mắt hai người như nhau như sắp bắn ra tia lửa: “Vi huynh không giống ngươi, có giao tình với quận chúa, nghĩ tới sau này ngươi thành thân có lẽ quận chúa cũng phải vừa lòng mới được phải không?”

Còn cháu hoàng tộc có người nào khôn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play