Sau khi nhân viên rời đi, văn phòng bỗng trở nên
im lặng.
Thẩm Ngật cầm điện thoại lên, vào Wechat của Ôn Nịnh
hết lần này đến lần khác, nhìn thấy cô và người khác dùng ảnh đại diện đôi, tin
tức mà cô cập nhật đã dừng lại ở tuần trước.
Mấy ngày sau khi rời khỏi Ôn Nịnh, giống như lần
trước chia tay, Thẩm Ngật ăn không ngon, ngủ không yên, ban đêm thường xuyên bị
ác mộng đánh thức, sờ lên mặt mình còn cảm thấy dòng nước mắt.
Anh sắp không thể chống đỡ được nữa.
Anh chờ đợi trong vô vọng, khi nào Ôn Nịnh nhớ đến
anh sẽ bảo anh quay về, việc đầu tiên anh làm mỗi ngày là đọc tin tức của cô.
Nhưng không có phép màu nào xảy ra.
Nếu tiếp tục chờ đợi như vậy, có lẽ cơ thể anh sẽ
sụp đổ trước khi đợi được Ôn Nịnh.
Thẩm Ngật không muốn tiếp tục đau khổ như vậy, anh
muốn quay lại Nam Khê
gặp Ôn Nịnh.
Ngay cả khi nhìn thấy cô ở bên người khác, anh thấy
vẫn tốt hơn là ở thành phố xa xôi này đến chút tin tức của cô cũng không có.
Sau nhiều lần đấu tranh trong lòng, Thẩm Ngật đã đặt
vé đi Nam Khê vào ngày hôm sau.
Có lẽ Ôn Nịnh hoàn toàn không hy vọng gặp lại anh,
nhưng anh vẫn muốn quay về bên cô.
Anh chỉ cảm thấy mình còn sống khi ở bên cạnh Ôn Nịnh.
Tối hôm qua Văn Nghiêu không có trả lời Ôn Nịnh, sáng sớm đi
làm cố tỏ ra bận rộn, không thèm để ý tin tức của cô.
Đến giờ ăn trưa, anh nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nịnh
gửi tới: Văn
Tiểu Nghiêu, đừng trốn nữa, lần này em không muốn rời đi mà không nói lời
tạm biệt.
Cho dù trước đó cô trốn tránh không chịu đối diện,
cũng không ngăn cản được cô luôn muốn đi tìm Thẩm Ngật.
Chi bằng nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng.
Sau khi rời khỏi tòa tháp đôi, Văn Nghiêu lái xe đến
trường trung học cơ sở số 9 Nam Khê.
Sau khi xuống xe, anh nhìn thấy Ôn Nịnh ở cổng trường
quen thuộc.
Phong cách ăn mặc của cô hôm nay rất khác so với
phong cách thường ngày, dường như không trang điểm, khuôn mặt trắng hình trái
tim, đôi môi đỏ nhạt. Sợi tóc bồng bềnh được buộc cao phía sau đầu.
Mặc một chiếc áo len lệch vai màu trắng, che đi
chiếc quần đùi bò màu xanh nhạt, lộ ra đôi chân dài trắng nõn đến chói mắt.
Ngay cả đôi giày dưới chân cũng thay đổi từ giày cao gót sang giày bệt màu trắng.
Ôn Nịnh cầm trong tay một cái túi giấy, không biết
bên trong đựng gì. Cô thẫn thờ nhìn những chữ lớn mạ vàng trên cổng trường.
Cảm giác được bên cạnh có người đi tới, Ôn Nịnh
quay đầu nhìn anh, nụ cười rạng rỡ như trong ký ức: "Anh tới rồi."
"Ừ."
Văn Nghiêu cố gượng cười, do không điều khiển được cơ mặt nên anh cười không được.
"Chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Ôn Nịnh và Văn Nghiêu sánh bước trên vỉa hè, bởi
vì chưa đến ngày tựu trường, ven đường rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm cùng
quán ăn vặt vẫn chưa mở cửa, người qua lại cũng không nhiều.
Những cây huyền linh rụng lá đứng trơ trọi
bên đường.
*Cây huyền linh (hay có tên gọi khác là cây
ngô đồng Pháp) là một loài cây có lá to, chia theo hình lòng bàn tay, hoa màu
vàng lục nhạt và quả hình cầu. Nó được trồng làm cây đường phố và gỗ để xây dựng.
Ôn Nịnh trầm giọng nhẹ nhàng nói: "Các cửa
hàng ở phía nam cổng trường đã thay đổi vài lần, còn ở phía bắc không hề thay đổi
chút nào kể từ lúc chúng ta đi học cho tới bây giờ."
Văn Nghiêu nhìn lướt qua những cửa hàng cũ kỹ này,
cảm xúc phức tạp khẽ "ừm" một tiếng.
“Trước đây, gạch ở đây lát không bằng phẳng, mỗi
khi trời mưa, gạch rất dễ vênh lên, nước bùn bắn tung tóe, giờ lát lại nhẵn
hơn, nhìn sạch sẽ hơn hẳn”.
"Ừm."
“Hồi đó tan học, sạp hàng bày kín con đường này,
toàn là học sinh, đến muộn chút là đồ muốn ăn cũng không mua được, nhưng hình
như không được phép bày bán nữa rồi."
"Ừm."
Mặc kệ Ôn Nịnh nói cái gì, Văn Nghiêu cũng chỉ đáp
lại một chữ "ừm".
Không phải anh không muốn nói chuyện với cô, mà là
sợ khi mở lời sẽ lộ ra sự run sợ trong giọng nói.
Ôn Nịnh đưa anh đến một tiệm xăm, đây là nơi họ đã
xỏ khuyên tai mười hai năm trước.
Cửa hàng tới bây giờ vẫn còn đó, chỉ có điều chủ
tiệm đã thay đổi từ lâu.
Ôn Nịnh vén mái tóc mềm mại ra sau tai, tháo chiếc
khuyên ngọc trai bên tai trái ra: "Ông chủ, làm ơn giúp tôi bấm lỗ bên tai
trái."
"Được."
Xỏ lỗ tai không mất nhiều thời gian, chỉ như bị
kim châm trong giây lát.
Ôn Nịnh trong lòng có chút tê dại, theo bản năng
nhắm mắt lại.
Nghe ông chủ nói xong rồi, cô mới thở phào nhẹ
nhõm, đi ra h ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.