Sau khi vào trong, Nhan Chiêu Nhược
không đi nữa mà dựa vào cửa lớn, âm thầm lắng nghe tiếng động bên ngoài của Tần
Sùng Vũ. Khoảng chừng năm sáu phút người bên ngoài mới cất bước rời đi. Lúc này
cô mới thở phào nhẹ nhõm, giơ hai tay che khuôn mặt.
Khi còn trẻ, nhiều người đã nảy sinh
một ý nghĩ ngây thơ đến đáng yêu. Đó là tại sao người lớn phải kiên trì chiến
tranh lạnh, cười nhạo lẫn nhau trong khi có thể ngồi xuống nói chuyện, cởi bỏ
những khúc mắc, bắt tay giảng hòa. Nhưng thực tế có thể dễ dàng như vậy sao?
Cho dù là tình thân hay tình bạn thì có
vẻ như mối quan hệ giữa anh và cô đều quá mong manh. Trên thực tế đó là mối
quan hệ dễ tổn thương tới mức không gì có thể sánh bằng. Đôi khi chỉ cần nói
sai một câu, một chữ thì quan hệ này cũng sẽ chết ngay lập tức, thậm chí kéo
dài nhiều thập kỷ cũng chẳng thể giảng hòa. Nhan Chiêu Nhược đã gặp quá nhiều
phiền phức rồi, cô không muốn nhớ lại khoảng thời gian u ám kia. Thế nhưng Tần
Sùng Vũ vừa xuất hiện như đang nhắc lại khi xưa cô nhu nhược, ngây thơ đến mức
nào.
Sau lần từ chối dứt khoát tuyệt tình
đêm nay, cô hy vọng Tần Sùng Vũ có thể hiểu được rằng trên thế giới này cô đã
không còn là người thân chân chính của anh, họ cũng không có khả năng ở chung
như anh em nữa. Chi bằng từ nay về sau hãy như người xa lạ, gặp mặt cũng làm
ngơ không chào. Như vậy mới có thể giữ chút thể diện cho mình.
Nhan Chiêu Nhược xoa đôi mắt chua xót,
cứ đứng yên ở đó. Một lát sau mới đi vào phòng.
Ở bên ngoài, Tần Sùng Vũ đi được mấy
mét thì dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn lên. Đêm giao thừa hôm qua, khắp thành phố
Bắc Kinh đốt quá nhiều pháo làm cho khói xám đục vẫn chưa tan hết, gần như che
khuất toàn bộ ánh sao đêm nay, trong hô hấp cũng nồng nặc mùi thuốc súng. Thế
nhưng cũng không làm người ta chán ghét vì đây là mùi hương của sự vui mừng.
Nhưng một mình cảm nhận những thứ này
thì lại không dễ chịu lắm. Xung quanh càng náo nhiệt vui mừng, anh sẽ càng cảm
thấy cô đơn. Nhất là khi nghĩ đến người từng là vợ chỉ cách mình có vài mét.
Vừa rồi còn lạnh nhạt xa cách như vậy, một câu cũng không muốn nhiều lời khiến
lòng Tần Sùng Vũ dâng lên cảm giác buồn bã, mất mát.
Anh biết mình sai, sai đến mức khi bây
giờ nghĩ lại thì chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng nực cười. Cho nên bây giờ
muốn quay lại cũng không có cách nào.
-
Nhan Chiêu Nhược nhận được điện tín, ngày
mùng ba liền cùng Tống Xuân Yến đến ga xe lửa đón Phó Yên. Thanh Đại và Kinh
khai giảng cùng thời gian nên Phó Yên tới sớm vài ngày là vì muốn đi dạo Bắc
Kinh với Nhan Chiêu Nhược, tập thích ứng hoàn cảnh ở nơi này một chút.
Khi đến nơi Nhan Chiêu Nhược thuê, Phó
Yên vừa vào đã nhịn không được mà ‘oa’ một tiếng. Nhưng không phải là vui mừng
thích thú mà là cảm thán nơi này vừa cũ kỹ lại chật chội. Góc từng còn chất một
đống đồ lộn xộn do chủ nhà để lại, hoàn toàn khác xa trong trí tưởng tượng của
cô nhóc. Phó Yên tưởng rằng một thành phố lớn như Bắc Kinh thì phòng ốc không
những mới mà còn rộng rãi, nhưng trên thực tế thì nơi này còn không bằng ngôi
nhà trên đảo của cô nhóc.
Cho đến khi đi vào phòng, nhìn thấy
không gian được Nhan Chiêu Nhược bố trí vô cùng ấm áp thoải mái. Đầu giường còn
đặt hai chậu hoa thủy tiên nhỏ, cánh hoa trắng tinh điểm xuyết nhụy hoa màu
vàng nhạt làm cho không khí trong phòng tỏa ra hương thơm tươi mát, thanh tao
khiến người ta không khỏi lưu luyến.
"Dọn dẹp tốt thật, vốn dĩ cha mẹ
em còn cho rằng bức điện tín kia của chị là để trấn an họ, còn nghĩ một mình
chị ở Bắc Kinh chắc c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.