Thập Niên 70: Kiều Thê Khó Làm

Chương 2


11 tháng

trướctiếp

Về đến nhà, không có mực thì không có cách nào dịch bản thảo, Nhan Chiêu muốn lấy thêm chút tiền đi thuyền đi dạo, nhưng lại nhớ tới mỗi ngày chỉ có một tàu khách rời đảo lúc tám giờ sáng. Giờ này đã lỡ chuyến, cô chỉ có thể để ngày mai.

Nhàn rỗi không có việc gì, Nhan Chiêu Nhược sắp xếp lại mấy quyển sách mang manh theo đến đảo, thư từ và các vật dụng cá nhân khác, bận bịu một hồi, sau đó chọn một quyển tiểu thuyết tiếng Anh ra đọc say sưa, mọi buồn phiền đều vứt lại phía sau.

Buổi trưa Bàng Thúy không chịu nấu cơm cho cô, Tần Sùng Vũ không có ở đây, hai người luôn ăn uống riêng, cô tự mình vào phòng bếp ăn qua loa cho no bụng rồi lên lầu.

Đến lúc trời sắp tối, Nhan Chiêu Nhược bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt bay tới, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhìn thấy lúc nấu cơm tối, liền đi xuống muốn giúp đỡ.

Bàng Thúy đang cầm nắp nồi, tay kia cho gia vị vào nồi, thấy cô tới, lập tức dùng nắp nồi chặn nồi lại.

"Gần đây anh trai tôi huấn luyện quá vất vả, tôi mua nửa con gà hầm canh bồi bổ thân thể cho anh ấy."

Ngụ ý là cô đừng hòng ăn đồ của Tần Sùng Vũ.

Nhan Chiêu Nhược “A” một tiếng, cầm bát đũa của ba người đi ra ngoài.

Một lát sau Tần Sùng Vũ huấn luyện về, Nhan Chiêu Nhược rót chút nước ấm vào bồn rửa tay. Trong lúc anh rửa tay, cô đứng sau cửa lấy chổi lông gà tới giúp anh quét bông tuyết rơi trên vai và lưng, chờ anh rửa tay xong vào nhà cởi áo khoác, cô lại nhận lấy giúp treo trên móc áo.

Hai người như vậy đã hai mươi năm, Nhan Chiêu Nhược nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra từng hành động của hai người họ trong quá trình này. Thực ra lúc mới kết hôn, cô không làm như vậy, nhưng sau đó đi theo Tần Sùng Vũ đến nhà người khác làm khách, thấy các cặp vợ chồng khác đều như vậy, cô cũng học theo.

Vấn đề việc nhà và ăn uống có Bàng Thúy phụ trách, cô ngồi bên cạnh cũng không phải biện pháp, hơn nữa ngay cả một đứa bé cũng không sinh được, cho nên cũng chỉ có thể từ những chuyện nhỏ nhặt này biểu hiện một chút.

Sau đó làm thành quen, tất cả các thói quen hành vi được khắc vào tủy xương.

Nhan Chiêu Nhược treo áo khoác của anh, nhìn thấy trên tay áo dính một khối bùn đất nhỏ, không mặn không nhạt nhếch môi cười khẽ một chút, đưa tay vỗ vỗ lên trên, mới xoay người đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.

Bàng Thúy ngoại trừ làm nồi gà hầm cho Tần Sùng Vũ, còn có một đĩa bắp cải xào, phía trên rải rác ớt chuông thái sợi, thoạt nhìn cũng rất ngon.

Nhan Chiêu Nhược cầm đũa lên lại đi thẳng về phía thịt gà, dứt khoát lưu loát gắp một miếng nhét vào miệng, chậm rãi ăn trong ánh mắt Bàng Thúy không dám tin.

Vừa nuốt xuống, Bàng Thúy liền hung hăng vỗ đũa lên bàn, tức giận quát: "Cô, sao cô lại như vậy! Không phải tôi đã nói với cô, thịt gà này là tôi bồi bổ thân thể cho anh tôi, cô dám ăn hả?”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi tán loạn, than củi trong lò ứng cảnh trong bầu không khí xấu hổ này tách một tiếng. Bàng Thúy rống xong thấy vẻ mặt Nhan Chiêu Nhược không mặn không nhạt, thế nhưng lại duỗi đũa định gắp miếng thịt nữa, cô ta vội vàng duỗi cánh tay ngăn trở.

Lửa giận của cô ta càng lớn, nhìn về phía anh của mình, muốn Tần Sùng Vũ cũng răn dạy Nhan Chiêu Nhược vài câu, kết quả tầm mắt đối diện, lại phát hiện Tần Sùng Vũ đang dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ có vẻ không kiên nhẫn nhìn mình, cô ta sửng sốt nhưng bàn tay che trên bát lại định thu lại.

"Em bỏ tay xuống." Tần Sùng Vũ lạnh lùng nói.

Bàng Thúy tủi thân: "Anh. Nhưng anh nhìn cô ấy..."

"Cô ấy là ai?" Tần Sùng Vũ lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Bàng Thúy mím môi sầm mặt, buông tay xuống.

Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, Tần Sùng Vũ gắp một cái đùi gà đặt ở trong chén Nhan Chiêu Nhược không nói gì, sau đó trong tầm mắt Bàng Thúy tức giận mà không dám nói lại gắp một miếng thịt gà lớn bỏ vào trong chén cô ta.

Bàng Thúy ngẩn ra, lập tức cúi đầu, nhăn nhó ngượng ngùng.

"Anh, đây là đồ em làm bồi bổ thân thể cho anh, anh đừng chỉ gắp cho bọn em, chỉ có chút thịt như vậy, sẽ không còn gì."

“Em ăn đi, tấm lòng của em anh nhận, nhưng về sau không cần như vậy. Nhà chúng ta chỉ có ba người, em làm chỉ cho một mình anh ăn, như thế sẽ khiến mọi người không được tự nhiên." Tần Sùng Vũ nói.

Bàng Thúy bĩu môi, không vui.

Lúc này Nhan Chiêu Nhược bỗng nhiên lên tiếng: "Trong nhà không thiếu tiền, muốn ăn gì thì mua là được. Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ăn vứt một đống xương trong thùng rác ở nhà bếp. Nửa con gà đủ cho cô ăn không, nếu không đủ lần sau mua luôn hai con là được rồi.”

Bàng Thúy: "..."

Cô ta nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Sùng Vũ đối diện một cái, hai má nhanh chóng đỏ lên: "Em không ăn vụng, em chỉ nếm thử mặn nhạt sau khi làm xong!”

Nhan Chiêu Nhược nhíu mày khẽ nhếch nói: "Nói như vậy là tôi nghĩ sai cho cô sao?”

Cô đang cố ý khiêu khích Bàng Thúy. Kiếp trước mỗi khi xảy ra chuyện, Bàng Thúy luôn làm ra bộ dạng mình là người không có lỗi, lúc trước cô đều lo mình mất mặt nên không muốn vạch trần cô ta, nhưng bây giờ cô không muốn như vậy nữa. Nhìn bộ dáng Bàng Thúy tức nhưng không mở miệng đáp trả lại được, tâm tình của cô liền tốt hơn không ít.

Khóe miệng Bàng Thúy giật giật, sợ hãi ngụy biện, sợ Nhan Chiêu nói Tần Sùng Vũ vào phòng bếp kiểm tra, chỉ có thể đỏ mặt câm miệng.

Gân xanh trên trán Tần Sùng Vũ nhảy hai cái, trầm mặc một lát sau mới nói: "Mau ăn đi, đều lạnh rồi.”

Bàng Thúy làm sao còn ăn được, húp vội chén cháo rồi chật vật đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng khách nhất thời chỉ còn lại Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược, anh quay đầu nhìn cô một cái, sắc mặt hơi hoà hoãn lại, há miệng muốn nói gì đó nhưng khi nhìn cô ăn cái gì, má má phồng lên, gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt khia, hình như cũng không để bụng chuyện vừa nãy, trong đôi mắt anh hiện lên một tia nghi hoặc, luôn cảm thấy hôm nay cô có chút không giống, nhưng chỉ suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không lên tiếng.

-

Hai người ăn xong, Nhan Chiêu Nhược đứng dậy thu dọn bát đũa, Bàng Thúy lại từ trên lầu đi xuống, mặt lạnh đoạt lấy đũa trong tay cô, sau đó hừ lạnh một tiếng, ôm vào phòng bếp rửa sạch.

Nhan Chiêu Nhược lau bàn, xoay người muốn lên lầu, Tần Sùng Vũ đột nhiên gọi cô lại.

"Em lại đây một chút." Tần Sùng Vũ mở cửa phòng khách, đứng dưới mái hiên ý bảo cô đi qua, có chút không muốn bị Bàng Thúy nhìn thấy.

Nhan Chiêu Nhược nghi hoặc đi theo, không biết anh muốn nói cái gì.

Tần Sùng Vũ nhẹ giọng nói: "Gần đây nhà nước có dự định tổ chức thi đại học lại. Con gái nhà Phó sư trưởng muốn tham gia thi đại học nhưng tiếng Anh không tốt lắm. Anh ấy biết chuyện của em, nghe nói em cũng theo quân nên muốn anh ấy hỏi em có thể dạy thêm tiếng Anh cho con gái anh ấy không, một tháng cho ba mươi tệ, cụ thể như thế nào, em và con gái anh ấy sẽ nói chuyện với nhau.”

“Tổ chức thi đại học trở lại?"

Nhan Chiêu Nhược thiếu chút nữa hô to ra tiếng, thế mà cô quên mất chuyện quan trọng như vậy. Kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này, tháng Mười năm 1977, tin tức khôi phục lại kỳ thi đại học gây ra chấn động rất lớn trên cả nước. Lúc ấy khi biết cô cũng cực kỳ kích động, nhưng kết hôn với Tần Sùng Vũ ba năm vẫn chưa có con, hơn nữa vừa mới tới hải đảo nên không do dự nhiều, cô tập trung vào việc sinh con.

Sau đó sinh con luôn là nhiệm vụ quan trọng nhất và cấp bách nhất trong cuộc sống của cô nên không bao giờ cô nghĩ đến việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và học đại học.

Dưới ánh trăng mông lung, thân mình cao lớn cao ngất của Tần Sùng Vũ như được khoác lên mình một tầng bạc trắng nhàn nhạt, đường cong trên mặt càng lúc càng có vẻ cứng rắn lạnh lùng. Anh vẫn luôn là kiểu người dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác khoảng cách, rồi lại không nhịn được muốn nhìn lên.

Nhan Chiêu Nhược ngửa đầu lên, khuôn mặt trắng nõn nhìn anh như có điều suy nghĩ, nếu giống như kiếp trước thì ba tháng nữa cô sẽ mang thai, nhưng cô và đứa nhỏ trong bụng kia không có duyên phận với nhau. Kiếp này nếu đã quyết định thay đổi tất cả, cô không có ý định để cho mình trải qua một lần sảy thai thương tâm cùng sự thống khổ kia nữa. Vậy thì trong ba tháng tới đây, cô phải tiết kiệm được nhiều tiền hơn để sau khi ly hôn rời khỏi đây, cô mới có thể đảm bảo an toàn hơn.

Một lát sau, cô gật đầu nói: "Được rồi, ông ấy có nói khi nào bắt đầu không?"

“Em tự nói chuyện với con gái ông ấy đi. Bây giờ anh đưa em qua đó." Tần Sùng Vũ nói xong đánh giá trên người cô: "Em đi mặc thêm một cái áo khoác nữa đi, cái này em đang mặc mỏng quá."

“Ồ."

Nhan Chiêu Nhược lên lầu lấy quần áo, Bàng Thúy từ phía sau cửa đi ra.

"Anh, anh như vậy không phải hại sư trưởng người ta sao, chẳng lẽ anh đã quên cô ta là tầng lớp nào rồi ư? Cô ta đã kết hôn với anh hơn ba năm vẫn chưa mang thai, anh không để cô ta nhanh chóng sinh con đi mà còn để cô ta ra ngoài chạy loạn!” 

Tần Sùng Vũ không vui, trong nháy mắt đen mặt: "Ai cho em nghe lén, chuyện này không liên gì đến em!”

“Còn không phải là vì suy nghĩ cho anh hay sao?”

Bàng Thúy nắm chặt tay thành nắm đấm, rơm rớm nước mắt.

"Chuyện của anh cùng chị dâu em không cần em quan tâm." Tần Sùng Vũ nói xong nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang thấy Nhan Chiêu Nhược mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên cổ quấn một chiếc khăn màu xám tro, lộ ra nửa khuôn mặt mềm mại mà thanh lệ, đang chậm rãi đi về phía anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp