Ngày hôm sau, trời còn
chưa sáng hẳn, Nhan Chiêu Nhược đã ăn điểm tâm cùng Phó Yên rồi tập hợp cùng
Tống Xuân Yến đi tới ngoài cổng trường thi.
Họ
nghĩ rằng họ đã đến sớm nhưng không ngờ bên ngoài đã tụ tập rất nhiều thí sinh.
Hầu như tất cả mọi người đều cầm một cuốn sách trên tay, vẫn chăm chú đọc thuộc
lòng kiến thức, muốn học thêm một cái gì đó ở thời điểm quan trọng như này. Rất
nhanh họ cũng bị bầu không khí học tập hừng hực này lây nhiễm, lấy tư liệu ra
cúi đầu nhìn.
Đứng
bên ngoài hơn một giờ đến khi mặt trời mọc. Bầu trời trong vắt, nhiều thí sinh
dần dần buông cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh
đầu, hít một hơi thật sâu, trên mặt đều mang theo một loại thản nhiên sắp ra
chiến trường thắng bại ở đây.
Nhìn
những khuôn mặt tràn đầy sức sống của họ, Nhan Chiêu Nhược không nhịn được cười
cười, có lẽ qua rất nhiều năm nữa, cô cũng sẽ không quên cảnh tượng này.
Cổng
trường mở ra, các giáo viên đi ra để họ xếp hàng, sau đó dưới sự giám sát của
cảnh sát do chính phủ cử tới và nhân viên ủy ban giáo dục thành phố, bắt đầu
kiểm tra giấy chứng nhận dự thi của thí sinh và một loạt các tài liệu nhận dạng
khác, đồ đạc xách tay và lúc soát cả quần áo, tránh cho thí sinh mang tải liệu
vào. Mấy người Nhan Chiêu Nhược xếp hàng giữa đội ngũ, lần đầu tiên nhìn thấy
loại tình huống này nên đều có chút bị hù dọa, may mắn đến phiên mọi người
thuận lợi thông qua kiểm tra, được đi vào trường thi.
Ba
người bọn họ không ở cùng một phòng thi, sau khi phất tay tạm biệt, Nhan Chiêu
Nhược tìm được phòng thi của mình, đi vào ngồi xuống. Cô thấy dường như tuổi
tác của mọi người ở đây lớn hơn bản thân không ít, thậm chí còn có những người
trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng có thể là thời đại này tất cả mọi người
đều tương đối già hơn tuổi. Nhưng ngẫm lại, kỳ thi đại học gián đoạn mười năm,
những người này bị trì hoãn không thể tiếp tục học đại học, phải về nông thôn,
kết hôn sinh con, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, hiện tại kỳ thi đại học
khôi phục lại, bọn họ không quên kiến thức đã học qua, có thể chịu áp lực cuộc
sống để cầm sách lên đi thi một lần nữa cũng là rất giỏi rồi.
Có
lẽ những người ngồi ở đây thi cùng cô, tương lai ở một nơi nào đó dẫn dắt dân
chúng thoát nghèo làm giàu, vì quốc gia có cống hiến kiệt xuất. Còn cô, ngay từ
đầu quyết định thi đại học cũng chỉ vì cho mình một lối thoát khỏi bóng tối, có
thể đủ năng lực để độc lập và tự do. Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược càng thêm
kính nể đối với sự chăm chỉ cố gắng của họ.
Thầy
cô giám khảo đi vào, bắt đầu phát đề thi. Nhan Chiêu Nhược không dám nhìn đông
nhìn tây nữa, sau khi lấy được đề thi thì nhìn qua đề một lượt. Môn thi đầu
tiên là ngữ văn, cô vốn học văn không tệ, sau khi xem xong trong lòng đã rõ nên
làm như thế nào liền cầm bút bắt đầu nghiêm túc ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).