Sở Thần An được Thẩm Vọng ôm, bả vai cậu run nhẹ. Cậu còn chưa
kịp từ chối thì Thẩm Vọng đã khoác áo khoác đen của hắn lên người cậu.
Thẩm Vọng nhìn đôi mắt hoa đào linh động của Sở Thần An thì
ánh mắt trở nên u ám, hắn giúp Sở Thần An thay áo sơ mi trên người cậu. Ánh mắt
Sở Thần An run lên, hai gò má cậu chợt đỏ lên, nước mắt vẫn còn đọng trên mấy
sợi lông mi của cậu.
Động tác của Thẩm Vọng rất chậm. Sở Thần An rũ mắt, nắm chặt
vạt áo. Thời gian trôi qua lâu như nửa thế kỷ, Sở Thần An mới khoác được chiếc
áo màu đen kia.
"Sao họ vẫn chưa đến?" Giọng Sở Thần An pha lẫn
tiếng nức nở, nghe có vẻ vô cùng yếu ớt.
Thẩm Vọng thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Sở Thần An, hắn
rất muốn hôn lên hàng mi ướt đẫm của cậu: "Đừng sốt ruột, sẽ nhanh tới
thôi."
Nỗi sợ hãi trong lòng đã chiếm lấy sự cảnh giác của Sở Thần
An, cậu lo lắng nhìn chằm chằm cửa thang máy nhưng mãi vẫn không có động tĩnh.
"Chúng ta sẽ chết mất thôi." Sở Thần An nhìn cửa
thang máy tối đen yên tĩnh, vành mắt lại đỏ lên: "Xong đời rồi, tôi không
muốn chết..."
"Không đâu." Bàn tay Thẩm Vọng nâng gáy cậu, ngửi
mùi hương thoang thoảng trên người Sở Thần An: "Đừng sợ, nếu bác sĩ sợ thì
dựa vào người tôi ngủ một giấc đi. Khi thức dậy chúng ta sẽ ra ngoài."
Khuôn mặt Sở Thần An dán sát vào bả vai Thẩm Vọng, cậu cố
gắng điều chỉnh hô hấp của mình, hàng lông mi khẽ rung rung...
Họ đã bị mắc kẹt bên trong hai, ba tiếng. Trong lúc này Sở
Thần An đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ nên vô cùng mệt mỏi. Cậu dựa
vào trong ngực Thẩm Vọng, không hiểu sao lại cảm thấy rất giác an toàn. Thật ấm
áp.
Chỉ cần ôm lần này, chỉ một lần này thôi… Sở Thần An nghĩ
thầm. Nghe nhịp tim của Thẩm Vọng, cậu mới yên tâm nhắm mắt lại.
Rất nhanh Thẩm Vọng đã nghe thấy tiếng hít thở đều của người
trong ngực, bàn tay từ từ vuốt ve lưng cậu, trấn an cậu. Giờ phút này, Thẩm
Vọng đang ngồi xổm, lưng dựa vào tường thang máy ôm ngang Sở Thần An vào lòng.
Hắn rũ mắt, nhìn Sở Thần An ngoan ngoãn đến đáng thương thì
nhịn không được cúi đầu, hôn lên khuôn mặt trắng như sứ của cậu. Ngón tay Thẩm
Vọng vuốt ve từ cái trán trơn bóng đến đôi môi đỏ mọng.
Giấc ngủ của Sở Thần An bị quấy rầy khiến cậu khẽ cau mày,
bất mãn hừ nhẹ một tiếng, đổi sang nghiêng mặt dựa vào người Thẩm Vọng, tiếp
tục ngủ.
Thẩm Vọng cúi đầu, mím môi cười khẽ rồi lại không kiềm chế
được mà hôn vào đôi môi đỏ mọng của Sở Thần An: "Ngoan thật."
Thẩm Vọng mong có thể được ôm cậu như vậy. Hơi thở ấm nóng
của Sở Thần An nói cho hắn biết, đây không phải là mơ.
......
Nửa tiếng sau.
Cửa thang máy truyền đến tiếng cưa điện chói tai. Thẩm Vọng
nhíu mày, nhanh chóng che hai tai Sở Thần An lại.
Sau khi "beng" một tiếng. Cửa thang máy bị cạy mở,
ở ngoài có hơn mười quản lý đang nơm nớp lo sợ nhìn vào bên trong.
"Vô cùng xin lỗi, chúng tôi đến trễ!" Người quản
lý số 1 đứng đầu, thận trọng hỏi: "Ngài không sao chứ?"
Thẩm Vọng bế Sở Thần An lên, đi ra khỏi thang máy. Thẩm Vọng
trực tiếp lướt ngang qua quản lý số 1, cũng không thèm nhìn hắn ta một cái:
"Cậu đến quá sớm."
Quản lý số 1 khom người, run rẩy cúi đầu: "Ngài... Ngài
đang nói về cái gì vậy?"
Thẩm Vọng không nói gì nữa mà chỉ bế Sở Thần An ra khỏi tầng
hầm tối tăm. Tuy rằng rất luyến tiếc nhưng hắn vẫn bế Sở Thần An về ký túc xá
của cậu.
Hắn đắp chăn cho Sở Thần An sau đó đặt lên trán cậu một nụ
hôn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Sở Thần An.
"Yên tâm ngủ đi, bảo bối!"
......
Buổi tối.
Sở Thần An tỉnh lại thì thấy trước mắt mình là trần nhà ký
túc xá. Quả nhiên Thẩm Vọng không lừa cậu, ngủ một giấc thì đã về được rồi.
Sở Thần An ngồi dậy, vẫn cảm thấy rất hoảng hốt. Cậu dụi mí
mắt, ngơ ngác nhìn cửa sổ, từ từ suy nghĩ về hình ảnh hôm nay mình nhìn thấy
trong phòng giám sát.
Vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa thì cậu có thể nhìn thấy kẻ
chủ mưu của sự kiện rơi lầu rồi. Thật đáng tiếc...
Khuôn mặt máu me xuất hiện đột ngột trên màn hình giám sát
chính là bệnh nhân rơi lầu hôm qua.
Hẳn là trước đó hắn ta bị treo cổ và sát hại đẫm máu, hướng
treo cổ cũng đối diện với giám sát vô hình. Sở Thần An nhớ lại cảnh đẫm máu kia
thì không khỏi run rẩy. Ánh mắt của cậu ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến Bành Long
Long và Lương Húc.
Cậu vội vàng đứng dậy rời khỏi ký túc xá, đi thẳng đến phòng
lưu trữ tài liệu bên cạnh văn phòng bác sĩ. Ở đây có các tài liệu của bệnh nhân
trong ba năm qua, lưu trữ một lượng tài liệu rất lớn, cũng rất chi tiết.
Tài liệu ngày hôm qua cậu thu thập được đều được tìm thấy ở
đây. Cậu t� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).