Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 47: Bệnh Nhân Hoang Tưởng (10)


9 tháng

trướctiếp

Sở Thần An bừng tỉnh lần nữa. Cậu mở mắt ra, ánh mắt hoảng loạn run rẩy nhìn lên trần nhà trước mắt rồi vuốt trán mình, cảm nhận được hơi ấm thật sự từ lòng bàn tay truyền đến. Bây giờ cậu mới thật sự tỉnh dậy.

Cũng may, vừa rồi cũng chỉ là một cơn ác mộng. Cậu thở ra rồi từ từ ngồi dậy thì nghe tiếng gõ cửa.

Âm thanh này chợt vang lên khiến Sở Thần An run rẩy, cậu nhìn cửa phòng.

"Thần An, cậu mau ra ngoài một chút, trên lầu lại xảy ra chuyện rồi!" Là Lộ Thành Đông đang gõ cửa phòng cậu.

"Được, tôi ra ngay." Sở Thần An khom người mang giày rồi bước nhanh đi mở cửa.

Cậu thấy vẻ mặt Lộ Thành Đông lo lắng, nói: "Hôm nay lại có người nhảy lầu, cách chết giống ngày hôm qua."

Sở Thần An nhíu mày, cậu theo Lộ Thành Đông đi lên sân thượng thì thấy lan can trên sân thượng đang treo một trái tim đẫm máu. Máu nhỏ từng giọt tí tách tạo thành một lá bùa kỳ lạ.

Sở Thần An nhìn thấy thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Cậu nhíu mày nhìn lá bùa kia, siết chặt tay. Một bệnh nhân khác lại chết.

Không hiểu sao câu nói khó hiểu của Bành Long Long vang lên trong đầu cậu: "Nấm. Ta có ít nấm... Vua nấm rất buồn..."

Nấm, bệnh nhân?

Cậu nhớ tới số lượng mà Bành Long Long đếm, ngày hôm qua là bốn mươi bảy, đến ngày hôm nay thì chỉ còn bốn mươi sáu. Đáng lẽ cậu phải nhớ đến nó.

Lần trước khi cậu tới phó bản này, chưa kịp làm nhiệm vụ đã bị Thẩm Vọng nhốt vào căn phòng ngủ tràn ngập mùi hương mờ ám kia nên vốn dĩ không có cơ hội nghĩ đến Bành Long Long. Anh ta thật thà, đơn giản như vậy, sao có thể là anh ta chứ? Sở Thần An càng nghĩ thì càng không thể tưởng tượng nổi, tim cậu đập nhanh hơn.

Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện ngày hôm qua còn chưa hoàn thành thì lảo đảo mấy bước, vội vàng rời khỏi sân thượng.

"Ai da, Thần An, cậu đi đâu vậy?" Lộ Thành Đông nhìn bóng lưng Sở Thần An như có điều suy tư.

Sở Thần An đi đến văn phòng viện trưởng ở cuối hành lang lầu ba, lấy hết can đảm gõ nhẹ cửa.

"Mời vào!" Giọng viện trưởng khàn khàn, lịch sự nói.

"Viện trưởng." Sở Thần An mở cửa, nhẹ nhàng đi vào văn phòng.

"Bác sĩ Sở à, sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy?" Viện trưởng vừa thấy người tới là Sở Thần An thì vội vàng đứng dậy rót trà cho cậu: "Cậu mau ngồi đi."

Sở Thần An được sủng ái mà lo sợ. Dưới sự nhiệt tình của viện trưởng, cậu ngồi xuống ghế cạnh ghế viện trưởng.

"Nếm thử trà mới của tôi xem, không biết bác sĩ có uống được hay không." Viện trưởng rót cho cậu một tách trà xanh. Nước trà màu xanh nhạt đổ lên tách trà sứ trắng, hương trà tỏa ra bốn phía.

Mấy ngày không gặp, rõ ràng viện trưởng đã tiều tụy hơn so với mấy ngày trước. Sắc mặt vàng vọt, tóc mai hai bên cũng mọc không ít tóc bạc.

Sở Thần An nhìn tách trà trước mặt rồi nói: "Cảm ơn viện trưởng!"

"Bác sĩ không cần khách sáo với tôi. Cậu mới là trụ cột của bệnh viện chúng ta. Tôi đây cũng chỉ có thể bỏ ra chút sức bưng trà rót nước cho cậu."

Viện trưởng nói rồi lại thở dài vài hơi, thương tiếc nói: "Chuyện hôm nay bác sĩ cũng biết rồi, nói đến thật sự là hổ thẹn. Bác sĩ Sở vừa tới chưa được mấy ngày đã chết ba người."

"Tháng trước tôi tiếp nhận bệnh viện này cũng không nghĩ tới sẽ khó giải quyết như vậy. Haiz, nhìn bệnh nhân nơi này ngày một ít đi, tôi cảm thấy mình rất thất bại…" Viện trưởng suy sụp nói, giống như anh ta đã đè nén rất lâu nên bây giờ coi Sở Thần An như người tâm sự.

Sở Thần An an ủi anh ta: "Viện trưởng cũng đừng tự trách, việc quan trọng là phải tìm ra lý do thật sự khiến họ chết…"

"Bác sĩ Sở, cậu nói xem." Viện trưởng ngắt lời cậu, cúi đầu nói: "Áp lực tinh thần của họ phải lớn bao nhiêu mới lựa chọn cách đó để chấm dứt cuộc đời của mình. Cũng may bệnh nhân ở đây đều không có người thân, không có vướng bận xã hội bên ngoài nên khi đi cũng không gây ra dư luận xã hội gì. Tôi cũng không bị những chuyện vặt vãnh này quấy đến sứt đầu mẻ trán..."

Sở Thần An buông tách trà, đặt tay lên đầu gối. Cậu không biết phải trả lời như thế nào. Viện trưởng lại cảm thấy họ chỉ đơn giản là tự sát… Là do suy nghĩ của anh ta đơn giản hay vốn dĩ không muốn tìm hiểu sâu?

"Đúng rồi, bác sĩ Sở tới tìm tôi có chuyện gì sao?" Viện trưởng đặt ấm trà đến trước mặt Sở Thần An.

Mùi trà nồng nặc chui vào mũi Sở Thần An. Cậu do dự một lát nhưng vẫn thăm dò hỏi: "Tôi đến là muốn hỏi bệnh viện của chúng ta chỉ có bốn mươi bảy bệnh nhân thôi sao?"

"Không phải." Viện trưởng nhìn Sở Thần An rồi lắc đầu.

Trong lòng Sở Thần An nổi lên một tia hy vọng, cậu vội vàng hỏi lại: "Không phải?"

Viện trưởng trả lời: "Bác sĩ, cậu quên rồi sao? Hôm nay mất thêm một bệnh nhân nữa thì chỉ còn bốn mươi sáu người."

"Sao vậy bác sĩ Sở, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Viện trưởng dịu dàng hỏi cậu, trong mắt mang theo sự hiền hòa và quan tâm.

"Không có, không có gì. Tôi chỉ muốn đến xác nhận một chút thôi." Sở Thần An cúi đầu, lo lắng siết mấy ngón tay.

"Vậy sao? Bác sĩ Sở, sao không uống trà?" Viện trưởng dịu dàng hỏi: "Là do uống không quen sao? Vậy để tôi pha cho cậu ấm khác."

Nói xong, anh ta lại muốn đứng dậy. Thấy thế, Sở Thần An vội nói: "Kh

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp