Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 33: Hàng xóm dịu dàng (32)


10 tháng

trướctiếp

Sở Thần An vừa nghe tiếng thì vội vàng tắt TV. Cậu ngửa đầu nhìn về phía cửa đang mở ra thì thấy Từ Mặc Sơ thò nửa người vào, mang theo ý cười nhìn về phía mình.

"Đang làm búp bê sao?" Từ Mặc Sơ đẩy hoàn toàn cửa ra. Hắn cầm một bó hoa hồng xanh, từ từ đi về phía cậu.

Hắn đưa bó hoa mang theo hương hoa thoang thoảng cho Sở Thần An: "Hôm nay dưới lầu có một vài người khách đến. Không làm ồn đến em chứ, bảo bối? Anh đã dặn họ không được lên đây quấy rầy em…"

Từ Mặc Sơ ngồi xổm trước người Sở Thần An. Hắn nắm lấy một tay của cậu, dịu dàng gạt bông gòn trong tay cậu ra.

"Em về trước đi!" Từ Mặc Sơ nghiêng đầu nhìn về phía góc trong phòng, lạnh giọng nói.

Kiều Kiều lập tức run giọng trả lời: "Được, được, anh Từ..."

Sau đó chỉ còn lại hai người trong phòng, không khí trở nên vô cùng yên tĩnh. Tay Sở Thần An được bàn tay dịu dàng của Từ Mặc Sơ bao bọc. Vì lo lắng mà tim cậu đập nhanh hơn, đáy mắt thoáng hiện lên vài phần bối rối. Ánh mắt Từ Mặc Sơ dịu dàng, trong sáng không khỏi làm cho người ta lún sâu.

......

Từ Mặc Sơ muốn nói cái gì đó. Vậy cậu nên đáp lại cái gì…

Bàn tay cầm bó hoa của Sở Thần An bắt đầu đổ mồ hôi, cậu cụp mắt, cảm nhận được sự ấm áp và rộng lớn của bàn tay Từ Mặc Sợ.

"Đừng lo lắng như vậy." Từ Mặc Sơ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay của Sở Thần An: "Em yêu, chuyện xảy ra đột ngột, đêm nay những tên khó chơi kia còn phải lên lầu bảy kiểm tra một lần. Có thể đêm nay chúng ta sẽ chuyển nhà."

Sở Thần An ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sắc bén của Từ Mặc Sơ trong chốc lát rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, sững sờ "ồ" một tiếng.

Sở Thần An thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn tưởng đó là chuyện gì...

Từ Mặc Sơ lại nói: "Nhưng mà trước khi chuyển nhà, anh vẫn muốn nói hết những lời chưa nói xong."

Trái tim Sở Thần An đập thình thịch, cậu ngẩng đầu lên.

"Em đã thấy đồ trong két sắt chưa?" Từ Mặc Sơ giơ tay xoa xoa khuôn mặt Sở Thần An rồi đứng dậy.

Sở Thần An lắc đầu: "Chưa, chưa thấy."

Trái tim cậu lại bắt đầu khẩn trương, bối rối nắm chặt bó hoa trong tay. Cậu nhìn Từ Mặc Sơ từng bước từng bước đi về phía cái két sắt kia. Cậu vội nói: "Tôi muốn ngày mai hẳn xem."

"Hửm?" Bước chân Từ Mặc Sơ dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Sở Thần An.

"Tôi, tôi..." Sở Thần An bối rối nghĩ lý do, dừng lại vài giây rồi mới nói: "Tôi đói bụng! Tôi... Tôi muốn ăn dâu tây."

Từ Mặc Sơ nhìn cậu thật lâu, hắn trầm ngâm hai giây rồi mới nói: "Không vội bảo bối, chờ chúng ta xem xong thì anh sẽ tắm cho em."

"......"

Sở Thần An lo lắng siết chặt lòng bàn tay. Cậu thấy Từ Mặc Sơ mở két sắt, lấy hộp quà màu xanh bên trong ra. Sở Thần An nhìn Từ Mặc Sơ đi về phía mình rồi dừng lại trước mặt cậu.

Hắn quỳ một gối xuống đất, ngón tay thon dài mạnh mẽ mở hộp quà màu xanh ra. Không có gì đáng ngạc nhiên. Chính giữa hộp quà là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo. Xung quanh nhẫn được khảm những viên kim cương nhỏ lấp lánh, điểm xuyến những họa tiết tinh tế màu xanh nhạt.

Đáy mắt Từ Mặc Sơ tràn đầy tình yêu thành kính.

"An An của anh, em có đồng ý gả cho anh không?"

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch,..."

Giờ phút này Sở Thần An có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. NPC của trò chơi đang cầu hôn cậu, đang thể hiện tình yêu với cậu. Cậu có thể chịu được tình yêu nặng nề và hoang tưởng này sao… Cậu đủ tỉnh táo để biết rõ tương lai của họ sẽ không đi đến đâu.

Chắc chắn cậu sẽ biến mất lần thứ hai. Nếu trước khi biến mất mà cậu lại tiếp nhận tình yêu của Từ Mặc Sơ thì điều này sẽ trở thành nỗi tổn thương lớn nhất cho hắn, không phải sao?

Lý trí khuyên cậu nên từ chối nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu chậm chạp không thể làm như vậy. Lông mày Sở Thần An nhíu chặt, cậu mím môi, ánh mắt rung động.

"Đừng sợ, ngoan, đừng sợ! Anh biết em lo lắng. Mặc dù anh không biết em đang lo lắng chuyện gì nhưng em yêu… Tin anh đi! Được không? Có anh ở đây, đừng sợ!"

Dưới giọng nói an ủi dịu dàng của Từ Mặc Sơ, bàn tay của cậu dần giãn ra..

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Bất kể là em lo lắng chuyện gì…" Từ Mặc Sơ cầm chiếc nhẫn mười bốn carat lên, không hề do dự đeo lên ngón áp út của Sở Thần An. Hắn cúi người hôn lên đầu ngón tay của cậu: "Thì cũng không thể trở thành chướng ngại vật giữa chúng ta."

"Thật đẹp!" Từ Mặc Sơ nhìn về phía Sở Thần An một cách say mê.

Tim Sở Thần An đập thình thịch. Cậu quá hèn nhát, không bao giờ có thể nói lời từ chối.

"Mấy ngày nữa thời tiết không tệ, hôn lễ của chúng ta cử hành bên bờ biển được không?"

Từ Mặc Sơ ôm Lấy Sở Thần An, nhanh chóng hôn lên môi cậu. Từ Mặc Sơ đặt Sở Thần An ở góc sofa, hôn triền miên nồng nhiệt, cố chấp coi cậu là của mình.

......

Nguyên đêm đó Từ Mặc Sơ đưa cậu rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc. Điều Sở Thần An không ngờ tới chính là thế mà Từ Mặc Sơ có thể đưa Kiều Kiều theo.

Nhà mới trong miệng Từ Mặc Sơ nằm giữa sườn núi, là một biệt thự phong cách châu Âu với quy mô hoành tráng. Lớn như một lâu đài nhỏ.

Sở Thần An được đưa đến phòng ngủ chính ở lầu ba. Từ Mặc Sơ ôm cậu lên chiếc giường lớn hai mét ba trong phòng ngủ chính rồi khom người thắt sợi xích bạc lên cổ chân của cậu.

Hệ thống phát trực tiếp tự động được bật một lần nữa. Sở Thần An rút kinh nghiệm trong quá khứ, cậu thiết lập thời hạn ngắn nhất, năm phút.

Điều khiến Sở Thần An cảm thấy may mắn là, lần trước mỗi khi phát sóng trực tiếp hệ thống trò chơi của Trần An đều là phát sóng trực tiếp một người. Lúc đó hệ thống chưa cập nhật chức năng tự động phát sóng trực tiếp.

Cho nên người hâm mộ tích lũy của cậu chưa từng thấy NPC đằng sau hậu trường. Lúc này mới đỡ được một trận đại chiến giữa fan cũ và fan mới.

[Tự động phát trực tiếp trong năm phút?]

[Vợ, em không có trái tim.]

[Năm phút đủ để tôi thấy gì?]

[Năm phút đủ cho chồng của cậu làm gì? ]

[Vợ, em không tin vào năng lực tấn công của chồng em.]

[Tôi hy vọng trong vòng năm phút, có thể nhìn thấy "trà đắng"¹ của vợ trong tay anh, đừng làm tôi thất vọng!]

¹苦茶子: Trà đắng trên mạng có nghĩa là quần lót vì đồng âm.

[Tôi là phi hành gia, tôi nhận được trà đắng mà các cậu bay lên.]

[Quá đáng quá vậy, tại sao lại khóa vợ tôi? Nếu anh phải như vậy thì làm cậu ấy đi!]

[A a a a a! Thật sự là năm phút tôi nhìn không đủ á.]

......

Từ Mặc Sơ vuốt ve mu bàn chân trắng nõn của Sở Thần An: "Thích nhà mới của chúng ta không?"

Sở Thần An siết chặt chăn tơ tằm dưới thân, nhìn quanh phòng ngủ chính. Cậu giẫm lên lòng bàn tay Từ Mặc Sơ.

Đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đêm nay cảnh sát còn có thể tới điều tra lầu bảy. Vậy đồ đạc trong hầm băng phải làm sao? Để lại đó họ sẽ không phát hiện sao?"

Từ Mặc Sơ cười nói: "Em đang lo lắng cho anh sao, bảo bối?"

"Ai… Ai lo lắng cho anh? Anh bị bắt thì càng tốt."

Sở Thần An giẫm lên lòng bàn tay Từ Mặc Sơ, cậu liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hù dọa: "Anh cứ ngồi đó chờ đi tù đi."

"Yên tâm! Hôn lễ của chúng ta còn chưa hoàn thành, sao chồng em nỡ đi tù. Đúng không?..." Từ Mặc Sơ đứng lên, tùy ý ném áo khoác màu đen lên giường. Hắn kéo cà vạt ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu: "Lại đây, để anh hôn lại một chút."

Theo bản năng, Sở Thần An lui về phía sau: "Không, không muốn."

Tất cả đều sưng lên! Huống hồ nhìn ánh mắt này của hắn thì cậu đã biết không chỉ đơn giản là hôn như vậy.

[A a a a a, đây là tôi trả tiền là có thể xem được?]

[Trà đắng ~ bay ~]

[Chẳng phải phòng phát sóng trực tiếp của tôi muốn…]

[NPC này quá đáng, luôn luôn la ó vợ tôi không ngừng. Thù cướp vợ không đội trời chung!]

[Làm cậu ấy! Làm cậu ấy!]

[Khẩu hiệu đại quân ở đâu?!!!!]

[Chỉ có một mình tôi chú ý tới chiếc nhẫn trong tay vợ sao? ]

[A a a a a a a nhẫn!!!]

[Muốn xem vợ khóc!]

......

Từ Mặc Sơ dễ dàng ôm Sở Thần An vào trong ngực, hắn nâng ót cậu hôn say đắm vài phút.

[Mẹ nó, kể một câu chuyện ma, còn 30 giây nữa là tắt livestream.]

[A a a, vợ, tôi không muốn đi.]

[Trả tiền, tôi trả tiền gấp đôi có được không? Làm ơn!]

[A a a a a, đảm bảo phải làm cậu ấy!]

[Hu hu, tạm biệt vợ!]

......

Cho đến khi Sở Thần An bị hắn hôn đến thở không nổi thì Từ Mặc Sơ mới buông cậu ra. Ngón tay Từ Mặc Sơ vuốt ve môi dưới ướt át của Sở Thần An, hắn nhìn đuôi mắt đỏ ửng của cậu thật lâu.

Từ Mặc Sơ ôm cậu vào toilet.

"Anh… Anh đã nói để cho tôi nghỉ ngơi." Sở Thần an hoảng nói.

"Đúng vậy." Từ Mặc Sơ mặt đối mặt ôm cậu: "Nhưng trước khi nghỉ ngơi phải rửa mặt trước. Em nói xem có đúng không, bảo bối?"

"Đúng rồi."

Ánh mắt Từ Mặc Sơ dịu dàng mà nghiêm túc, âm thanh trầm thấp: "Để anh kiểm tra hiệu quả của thuốc này một chút."

............

Mười mấy ngày nay của Sở Thần An trôi qua một cách mơ mơ màng màng. Thậm chí đến mức cậu sắp không phân biệt được ngày hay đêm.

Bình thường hình như trong biệt thự này chỉ có hai người họ ở cùng nhau. Cậu tới đây hơn mười ngày nhưng chỉ gặp một người quản gia trung niên thuộc chủng tộc khác. Còn lại rất ít người đến thăm.

Cậu chìm sâu trong chiếc giường lớn mềm mại. Lúc nửa tỉnh nửa mê cậu nghe thấy Từ Mặc Sơ nói bên tai mình, đại khái là đang nhắc nhở cậu không được chạy loạn. Sau khi nói xong thì hôn hai má cậu rồi vội vàng ra ngoài.

Sở Thần An xoay người, giơ tay lau nước lạnh trên mặt. Cậu còn đang mơ màng nghĩ hắn dùng xích bạc khóa cậu lại thì làm sao cậu có thể chạy loạn. Sở Thần An hừ hai tiếng rồi tiếp tục thoải mái đắm chìm trong mộng.

......

Mãi cho đến lúc sau bị tiếng còi đánh thức cậu mới ngồi dậy. Xe cảnh sát? Cậu xoay người đi xuống giường, cẩn thận vén một góc rèm cửa sổ lên nhìn xuống dưới lầu.

Một chiếc xe cảnh sát bị năm, sáu chiếc Land Rover của Từ Mặc Sơ bao bây. Sắc mặt Từ Mặc Sơ hờ hững, ở phía sau hắn có mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen đối đầu với hai cảnh sát mặc đồng phục.

Dưới lầu lại có một chiếc xe cảnh sát chạy tới, một người cảnh sát trung niên mặc đồng phục cảnh sát màu trắng đi xuống, nhìn qua khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Người cảnh sát trung niên ôm bả vai Từ Mặc Sơ giống như đang cười nói. Sở Thần An ở lầu ba nên căn bản không nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

Sau mười phút.

Tiếng còi đã bị tắt. Chiếc xe cảnh sát mới đến và chiếc xe cảnh sát trước đó nhanh chóng rời đi. Người dưới lầu lần lượt giải tán, những vệ sĩ cường tráng thì đi theo Từ Mặc Sơ vào biệt thự.

Cậu biết kết quả sẽ như vậy mà. Sở Thần An cảm thấy vô nghĩa liền kéo rèm cửa lại.

......

Nhưng mà, sau khi rửa mặt xong không được mấy phút, cậu vừa ngồi xuống ghế sofa trước cửa sổ sát sàn thì đột nhiên thấy cửa sổ thủy tinh trước mặt vỡ vụn.

Sở Thần An không kịp phản ứng thì đã thấy cảnh sát mặc thường phục giẫm lên thủy tinh vỡ trên mặt đất, trèo vào phòng ngủ chính.

......

Tiêu Chu phủi mảnh thủy tinh vỡ trên người rồi lại nhìn về phía thiếu niên mang theo sợi xích bạc, anh ta khiếp sợ đến mức sững sờ tại chỗ hai giây.

Thiếu niên xinh đẹp này môi đỏ răng trắng, cổ trắng nõn mềm mại đầy vết đỏ. Cơ thể cậu trắng đến phát sáng, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt lấp lánh.

Đáy mắt Tiêu Chu xẹt qua một tia kinh ngạc, thấp giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên tên họ Từ này không đơn giản như vậy."

Nếu thật sự là hắn giống như người tốt mà người ngoài nói thì sao có thể nhốt một thiếu niên trẻ tuổi, gầy gò ở đây.

"Anh…" Sở Thần An sững sờ nhìn người đột nhiên xuất hiện.

"Suỵt!" Anh ta bước nhanh về phía Sở Thần An, trên tay cầm dao găm quân dụng: "Đừng la lớn!"

Tiêu Chu đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên. Quay sang chỗ khác rồi nói: "Có phải tên họ Từ nhốt cậu hay không?"

Sao trên thế giới lại có thể có một cậu bé trông đẹp như vậy…

"Ừm." Sở Thần An thành thật trả lời.

Tiêu Chu thầm mắng Từ Mặc Sơ súc sinh một tiếng, ánh mắt anh ta xẹt qua cổ Sở Thần An: "Cậu muốn tự do không? Tôi có thể dẫn cậu rời khỏi đây."

Sở Thần An rụt rè nhìn về phía cảnh sát mặc thường phục giống như là học sinh bị thầy giáo thẩm vấn, hơi không biết làm sao.

"Hả?" Cậu không nghe rõ.

"Tôi có thể đưa cậu ra ngoài, dẫn cậu đi tố cáo tội ác của Từ Mặc Sơ. Sau đó, cậu sẽ được tự do."

Tiêu Chu không nói thêm gì với cậu nữa. Anh ta dùng dao găm quân dụng dùng sức chém đứt sợi xích bạc. Anh ta túm lấy cánh tay Sở Thần An, muốn chạy ra ngoài.

"Chờ một chút..."

Sức lực của anh ta rất lớn, thấy bước chân của Sở Thần An rất nhỏ thì liền nửa kéo, nửa túm Sở Thần An rồi bắt đầu chạy: "Chúng tôi nắm chặt thời gian, yên tâm! Đồng đội của tôi đang giữ Từ Mặc Sơ ở sảnh trước, chúng ta có thể thoát từ trang viên ở sân sau…"

Cứ như vậy, Tiêu Chu đưa cậu đến trang viên ở sân sau lầu một. Sở Thần An cố gắng muốn hất tay Tiêu Chu ra.

"Anh buông tôi ra, mau chạy đi! Từ Mặc Sơ sẽ không buông tha cho anh đâu…" Đây là lần thứ năm Sở Thần An khuyên anh ta nhưng vẫn bị dùng vũ lực kéo đi về phía trước.

Tiêu Chu xoay người nhìn về phía Sở Thần An, anh ta khoác áo khoác lên người cậu: "Cậu đừng sợ! Tin tôi đi, tôi có thể đưa cậu ra ngoài."

"Nhìn thấy nơi đó chưa? Chỉ cần chúng ta ra khỏi cánh cửa kia rồi ngồi lên xe là có thể rời đi. Cậu sẽ được tự do." Tiêu Chu chỉ vào cái lỗ nhỏ trên tường vây, cao giọng nói.

Đó là do anh ta và đồng đội quan sát hơn mười ngày ở nhà Từ Mặc Sơ rồi đục lối thoát. Sở Thần An nhìn cánh cửa nhỏ kia, trong lòng hơi dao động.

Thật ra cậu đã không còn ôm hy vọng tự do từ lâu. Nhưng khi cậu nhìn thấy tự do gần trong gang tấc thì vẫn bị ma xui quỷ khiến, theo Tiêu Chu đi về phía cánh cửa nhỏ kia.

Nếu không...

Ra ngoài chơi hai ngày rồi về?

Dù sao Từ Mặc Sơ biến thái kia lợi hại như vậy. Chỉ cần cậu không đi tố cáo, hẳn là tên biến thái không thể nào dễ dàng rơi vào cục cảnh sát. Cậu đuổi theo bước chân của Tiêu Chu đi nhanh về phía cái cửa nhỏ kia.

Cậu khom người đi qua cánh cửa.

Tự do! Tự do ở ngay trước mắt!

Nhưng Sở Thần An còn chưa kịp nghênh đón tia sáng mắt trời đầu tiên từ bên ngoài thì đã dừng tại chỗ… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch. Sở Thần An thấy Từ Mặc Sơ đang đứng ở ngoài, cười dịu dàng.

"Bảo bối, muốn đi đâu?"

Từ Mặc Sơ cười, nhìn chằm chằm Tiêu Chu đang túm lấy cánh tay Sở Thần An, ánh mắt hắn u ám: "Người này… Là ai vậy?"

Phía sau Từ Mặc Sơ bị bóng tối bao trùm, hơn mười người vệ sĩ mặc đồ đen đứng sau lưng hắn. Từ Mặc Sơ chậm rãi đi về phái Sở Thần An.

"An An, em không định giới thiệu với anh sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp