Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 29: Hàng xóm dịu dàng 28


10 tháng

trướctiếp

Từ Mặc Sơ mở hộp thuốc, nâng cẳng chân của Sở Thần An lên, dùng tăm bông bôi thuốc lên miệng vết miệng đã đóng vảy.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, như thể đang cầm một cọng lông vũ mơn trớn đầu gối của Sở Thần An.

Sở Thần An đã sớm chìm sâu vào trong giấc mộng mông lung, quanh người tràn ngập hương hoa say người, làm cậu hoảng hốt tinh thần, không phân rõ được đây là hiện thực hay mộng cảnh.

Cậu nhìn thấy mình bị con bướm tỏa ra hương hoa hồng xanh hôn, bị liếm miệng vết thương, được dịu dàng ôm lấy.

Cậu muốn trốn chạy khỏi sự ấm áp như gông xiềng này.

Nhưng lại bị hương hoa say mê kết thành một tấm lưới vây lấy, không còn sức lực giãy dụa.

Cảnh trong mơ quá chân thật.

Cậu cố mở mắt phản kháng, sương mù xung quanh dần dần tập trung, chỉ nhìn thấy tấm lưới dày đặc như xiềng xích khóa lấy cậu hóa thành một bóng đen cao lớn.

Bóng đen lại hóa thành khuôn mặt của Từ Mặc Sơ.

Cậu và đôi mắt ưng ẩn nấp trong bóng đối đó đối diện.

Đôi mắt ưng của Từ Mặc Sơ híp lại, trong mắt toàn là âm u và tình thế bắt buộc phải có.

...

Là mơ nhỉ.

Sở Thần An hoảng loạn tự an ủi mình.

Cậu mơ thấy mình lại lần nữa bị cưỡng ép bế về lại căn phòng ngủ nọ.

Cậu vô lực khóc nức nở, mà Từ Mặc Sơ lại chỉ dịu giọng dỗ cậu.

"Ngoan, không sợ."

"Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

"Em yêu, đừng lo lắng."

...

Sở Thần An lại lần nữa chìm vào mê man trong tiếng nói dỗ dành của Từ Mặc Sơ.

Từ Mặc Sơ hôn lên mu bàn tay Sở Thần An, sau đó đặt một nụ hôn lên chỗ vết thương nơi đầu gối của cậu.

Hắn cười khẽ một tiếng, "Vẫn cứ thích khóc như vậy."

...

Sở Thần An là bị âm thanh máy móc của hệ thống đánh thức.

[Cảnh cáo]

[Cảnh cáo]

[Thời hạn nhiệm vụ của ngài chỉ còn: 3 tiếng.]

[Xin ngài nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]

Sở Thần An chợt bật người ngồi dậy, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang vô cùng chói mắt, đã là buổi chiều rồi.

Cậu bất ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Cậu vén chăn, khom người mang giày.

Trong lúc khom người, cậu chợt phát hiện vết thương trên đầu gối đóng vảy khá nhanh, miệng vết thương có một lớp màu nâu, thoáng tỏa ra mùi thuốc.

Sở Thần An nhíu mày, căng thẳng tim đập nhanh.

Chẳng lẽ...

Vừa nãy không phải là mơ.

Từ Mặc Sơ đã đoán ra cậu chính là Trần An...

Trong lúc cấp bách, cậu cũng không kịp nghĩ nhiều.

Cậu lung tung mang giày, không chú ý tới vết đỏ mới xuất hiện nơi cổ mình, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Cậu vừa mới mở cửa thì thấy Trương Lương đang ngồi xổm trước cửa căn hộ của mình.

Trương Lương sắc mặt âm u, đáy mắt đẹn kịt. Hắn ta đứng tay khoanh hai tay, đang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở Thần An.

Sở Thần An nhíu mày, cậu lùi về sau hai bước, liếc mắt nhìn vết máu nơi góc áo của Trương Lương.

Trương Lương đi về phía Sở Thần An, hai tròng mắt của hắn ta tràn đầy tơ máu đỏ tươi, dữ tợn rợn người, lộ ra một hàng răng trắng, "Chúng ta nói chuyện đi."

"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Sở Thần An giả bộ bình tĩnh, lạnh lùng muốn đóng cửa lại.

Trương Lương chợt vỗ rầm lên cánh cửa một cái.

"Tôi đã sớm nhìn ra, trong đám người ở đây... chỉ có cậu là giống tôi." Hắn ta nhỏ giọng nói với Sở Thần An, cười gằn lộ ra răng trắng, "Là đặc biệt."

Sở Thần An chợt trợn to mắt.

Tay nắm cửa của cậu bắt đầu run rẩy.

Trương Lương nhân cơ hội đi vào trong, đóng cửa lại.

Sao cậu lại không nghĩ tới chứ.

Trương Lương... mới là một người chơi khác trong phó bản?

Là đồng đội của mình?

Nhưng mà hắn ta...

Sao hắn ta lại giết nhiều người như vậy.

Rồi sao có thể ám chỉ thân phận người chơi của mình chứ...

Khuôn mặt nhỏ của Sở Thần An tái nhợt, lùi về sau mấy bước, cậu thấy rất khó tin.

"Cậu muốn đi lầu 4?" Trương Lương nhân lúc cậu không chú ý, giơ tay sờ gò má trắng nõn của cậu, dùng môi ngữ nói, "Cậu muốn làm lại không giống với tôi, tôi chỉ cần sống sót là được, mà cậu... ha ha, thời gian của cậu hình như không còn nhiều nhỉ."

"Anh giết nhiều người như vậy." Sở Thần An đề phòng nhìn về phía Trương Lương, tránh né đụng chạm của hắn ta. "Chẳng lẽ anh không sợ hệ thống..."

"Tôi chẳng có gì phải sợ cả." Trương Lương không hề để ý, nở nụ cười đê hèn, "Bọn họ vốn nên chết mà."

"Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu."

Trương Lương rũ mắt nhìn mặt Sở Thần An, "Tôi tới đây, chỉ là muốn nhìn cậu lần cuối. Quả nhiên, vẫn cao quý kiêu ngạo nhỉ... Cậu biết mà, mỗi lần tôi nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo này của cậu, thì chỉ muốn lột sạch quần áo của cậu, đè cậu vào trong vũng bùn, biến cậu trở nên hèn mọn như đám Tô Vũ... Bây giờ tốt rồi, cậu cũng không sống được bao lâu nữa, Sở Thần An, tôi chờ xem cậu bị mấy thứ kia ăn thịt róc xương, gặm thành thịt nát, ha..."

Hắn nói xong, cười dữ tợn vỗ vỗ khuôn mặt Sở Thần An, như cái xác không hồn xoay người rời khỏi 702.

Thân thể Sở Thần An run rẩy, nhìn Trương Lương rời đi.

Hệ thống ở trong đầu nhắc nhở cậu:

[Thời hạn nhiệm vụ của ngài là: 2 tiếng 50 phút.]

[Xin hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của ngài.]

Sở Thần An xoay người cầm ly nước lên uống một ngụm, suy tư một lúc lâu.

Cậu khẽ cắn môi, xoay người lại đi ra khỏi cửa.

Cậu tính lại đi một lần nữa, lúc Sở Thần An lần thứ hai đi đến đầu cầu thang, một bóng người cao lớn phía xa cũng lắc lư đi theo.

...

Sở Thần An giơ đèn pin, lúc rẽ vào cầu thang lầu 6, lấy can đảm đi về phía cầu thang xuống lầu 5.

Ánh sáng đỏ lạnh lẽo dưới lầu 5 lại lần nữa lập lòe trước măt Sở Thần An, cậu còn chưa đứng vững ở đầu cầu thang lầu 5, khóe mắt đã liếc thấy ông già đạo sĩ trốn trong góc.

Sở Thần An suýt chút nữa ném đèn pin trong tay.

Cậu cứ tưởng mình hoa mắt, run sợ dùng ánh đèn chiếu về phía hàng lang chỗ xa...

Ông già quái gở quả nhiên đang cười nheo mắt đứng đó, ánh đèn trắng chiếu lên khuôn mặt lỏng lẻo quỷ dị của ông ta. Ông ta cười lộ ra răng vàng, hứng lấy ánh đèn pin, giọng nói khàn khàn, "Đã lâu không gặp, ngài suy nghĩ thế nào rồi?"

Sở Thần An, "Suy nghĩ thế nào cái gì?"

"Chúng ta có thể hợp tác, cùng giết Từ Mặc Sơ." Ông già chống gậy, bước về phía Sở Thần An.

"Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú." Sở Thần An lạnh nhạt nói, chân cậu run run, muốn trốn về phía sau.

Ánh đèn đỏ biến hóa kỳ dị chiếu lên khuôn mặt cậu, xung quanh rất yên tĩnh, cậu chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Đột nhiên, cảm giác sợ hãi bản năng sai khiến cậu phải xoay người bước nhanh chạy trốn.

Nhưng cậu còn chưa kịp bước lên bậc thang nào thì đã thấy trước mắt tối đen, mê man khép lại mắt, không chịu khống chế ngã về phía sau.

Trước lúc cậu nhắm mắt, có lẽ đã sinh ra ảo giác. Tong tầm mắt mông lung, cậu chợt nhìn thấy khuôn mặt Từ Mặc Sơ ở phía trên cầu thang.

Là Từ Mặc Sơ...

Từ Mặc Sơ là tới cứu cậu à...

---

Lúc tỉnh lại, Sở Thần An đã bị nhốt vào trong một căn phòng tối đen.

Bất ngờ là trên người cậu không hề có bất cứ đau đớn nào.

Hai tay hai chân của cậu đều bị dây thừng buộc lại, bị trói ở trong một trận đồ, cậu khó khăn ngồi dậy, nương nhờ ánh sáng mờ tối nhìn hoàn cảnh xung quanh...

Căn phòng lớn tới bất ngờ, lớn chừng hai căn phòng ngủ.

Trên sàn nhà trải đầy trận đồ quỷ dị, mặt tường bên trái treo toàn là dây thừng, trong góc phòng treo đầy khung xương người đầy máu và đủ các loại thịt bị chia cắt...

Có thể trong đống xương cốt này, có Lục Thành và Ngô Long Dương.

Thịt vụn trải đầy khắp mặt đất, sát tường còn có một cái nồi lớn, nước trong nồi đang sôi trào, tỏa ra hơi nóng khiến người buồn nôn...

Cậu run sợ chợt lùi về phía sau, ngồi dựa lưng vào tường. Cậu khoanh chân, cơ thể không chịu khống chế khẽ run rẩy.

Trong căn phòng tối đen tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng nước sôi sùng sục.

Cậu ngước mắt nhìn thấy khung xương trên tường, bèn sợ tới mức cúi đầu co người lại.

Cậu bỗng nhiên rất hối hận.

Hối hận vì đã tham gia trò chơi này.

Hối hận lúc đầu đã trêu chọc Từ Mặc Sơ.

...

Suy nghĩ chốt lát, khóe mắt tuôn ra nước mắt, vành mắt cậu đỏ ửng, con ngươi khiếp nhược nhìn về phía cửa.

Cậu chờ mong cánh cửa sẽ được mở ra, nhưng từ đầu tới cuối cửa vẫn cứ đóng chặt.

Sở Thần An ôm lấy hai vai của mình run rẩy.

Chợt, cửa phòng cót két một tiếng bị mở ra.

Đi ở phía trước là Cù Cửu.

Đây là lần đầu tiên Sở Thần An chính diện nhìn thấy Cù Cửu.

Thân hình Cù Cửu thấp bé, chiều cao chắc không tới m65, gầy tới mức không bình thường. Đuôi mắt của gã có mấy vết nhăn rất sâu, ngũ quan tinh quái, vẻ mặt gian giảo, nhìn có vẻ chỉ chừng hơn 35 tuổi.

Gã ta để tóc hai mái, mặc bộ tây trang đỏ giá rẻ, ống quần dài ra một đoạn, chùn lên đôi giày da cũ.

Trên bàn tay mất ngón quấn băng gạc của gã đang rỉ máu.

"Có tác dụng không, nhốt cậu ta ở đây, Từ Mặc Sơ sẽ tới chứ?" Cù Cửu có hơi nghi ngờ, gã liếc nhìn Sở Thần An trên mặt đất, quay người nói với ông già đạo sĩ sau lưng, "Hắn sẽ ngu ngốc tới vậy à?"

Ông già đạo sĩ cười nheo mắt, "Yên tâm, hắn coi tên nhóc này còn quan trọng hơn mạng sống, hắn chắc chắn sẽ tới."

"Đây là Mật trận sư tổ tôi truyền xuống, dù hắn có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể sống sót đi ra khỏi đây được đâu." Ông già đạo sĩ vỗ vai Cù Cửu.

Sở Thần An không biết mình đang ở đâu, mặt cậu toàn là sự cảnh giác, nhìn hai người trước mắt.

Cù Cửu đi đến gần Sở Thần An, ngồi xổm xuống dánh giá mặt cậu, đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhên. "Là rất giống." 

Ông già nói: "Không, không chỉ là giống, chính là cậu ta."

"Ông nói gì cơ?" Cù Cửu đứng lên, nhìn về phía khuôn mặt cười dữ tợn của ông già, sửng sốt mấy giây.

Sau đó gã ta nở nụ cười, "Chẳng trách... ha ha ha ha, tên điên Từ Mặc Sơ lần này chết chắc rồi."

Tiếng cười của hai người vang vọng trong phòng, thanh tuyến quỷ dị rợn người.

Cù Cửu dẫn đầu ngừng cười, gã tham lam nhìn về phía Sở Thần An, "Da mịn thịt non thế này, nhìn có vẻ rất ngon, hay là... Chúng ta chặt một cánh tay đỡ thèm trước."

"Đừng." Ông già đạo sĩ ngăn cản gã, "Cậu đói điên rồi hả? Bây giờ không thể xảy ra sơ sót được."

Cù Cửu bĩu môi, "Được rồi... ăn cánh tay thôi mà cũng không được, đến mức đó à..."

Cù Cửu xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái nồi.

Ông già đạo sĩ ngồi bên cạnh gã, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn Sở Thần An.

Sở Thần An run không thôi, không dám lên tiếng.

Trong nồi nước sôi cuộn trào, Sở Thần An nghe mà run sợ không thôi.

...

Qua mười phút.

Bên ngoài cửa vẫn không nghe được bất cứ động tĩnh gì.

Cù Cửu chờ tới nhàm chán, bắt chéo hai chân, cổ chân của gã ta gầy tới nổi chì còn da bọc xương, nhìn về phía Sở Thần An, "Bộ dáng thật không tệ, chắc chắn xương rất giòn nhỉ, đoán là thịt cũng mềm... khà khà..."

"Mẹ nó, tôi lại đói rồi."

Gã đi về bên cạnh nồi lớn, lấy một miếng thịt trên tường, thả vào trong nước sôi.

Gã vừa nhìn Sở Thần An nuốt nước bọt, vừa dùng muỗng sắt khuấy nồi nước.

Sở Thần An sợ hãi nhìn Cù Cửu, tay trái gã thiếu mất hai ngón tay, cầm lấy muỗng sắt có hơi khó khăn.

Muỗng sắt đang khuấy được nắm chặt, làm bắn mấy giọt canh lên người.

"Cái muỗng nát gì đây!" Cù Cửu vẻ mặt độc ác, ném muỗng sắt vào trong nồi, khóe mắt gã liếc thấy tầm mắt từ phía Sở Thần An, "Nhìn cái gì hả! Nhìn thấy tay của tao chưa, đây là chuyện tốt do Từ Mặc Sơ làm ra đấy."

Sở Thần An nghe được lời của Cù Cửu, tim đập thình thịch.

Cậu cẩn thận quan sát Cù Cửu, căng thẳng tim đập thình thịch.

Chỉ cần cậu hoàn thành Nhiệm vụ 2.

Cậu có thể lập tức rời khỏi nơi này rồi...

Sở Thần An run giọng nói, "Đó, đó không phải do chị ông cắn à?"

"Sao mày biết, tao là bị chị tao cắn?" Cù Cửu nghiêng đầu, nheo mắt, quay người đi về phía Sở Thần An.

Sở Thần An sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu, không trả lời.

Cù Cửu ngồi xổm xuống trước người Sở Thần An, nói: "Nè, Từ Mặc Sơ chắc không phải chỉ chơi đùa với mày đó chứ, đã lâu vậy rồi sao còn chưa tới."

"Tao đói sắp không chịu nổi rồi, nếu hắn không tới..." Ánh mắt Cù Cửu lượn lờ khắp người Sở Thần An, nuốt mạnh một ngụm ngước bọt, "Tao sẽ hầm mày đấy."

Sở Thần An nghe mà mồ hôi lạnh chạy ròng ròng, "Tôi... tôi có thể hợp tác với ông! Không phải ông muốn giết anh ta sao? Tôi có thể dẫn anh ta tới đây."

"Ha ha... mày coi tao là đồ ngốc à... Tao thả mày ra không phải mày sẽ chạy mất sao." Cù Cửu cười tới nổi khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt.

"Tôi nói thật mà! Tôi... tôi cũng muốn giết Từ Mặc Sơ rất lâu rồi."

Sở Thần An mặt không biểu cảm nói dối, "Ông cũng không muốn chết đúng không? Nếu ông đem tôi đi hầm, Từ Mặc Sơ chắc chắn sẽ giết các ông... So với như vậy, còn không bằng chúng ta hợp tác, cùng nhau giết hắn."

Cù Cửu trầm mặc lắng nghe, gã nhíu mày.

Gã không thể phủ nhận lời của Sở Thần An.

Nếu Sở Thần An chết, tên điên kia chắc chắn sẽ không buông tha gã.

Thay vì như thế, còn không bằng nghĩ cách giết Từ điên trước, sau đó lại chậm rãi hưởng thụ thịt của Sở Thần An...

Sở Thần An thấy có hy vọng, lại cẩn thận nói, "Chẳng qua, trước khi chúng ta hợp tác, tôi còn có một điều kiện."

Cù Cửu nhướng mày, "Điều kiện gì?"

Sở Thần An ngước mắt nhìn ông già đạo sĩ ngồi cách đó không xa, ông già đạo sĩ đúng lúc đối diện tầm mắt của cậu, trong đôi mắt vẩn đục không rõ cảm xúc.

Sở Thần An chợt thu hồi tầm mắt, nói: "Ông... ông nói cho tôi biết trước, chị gái ông tại sao lại chết."

"Cái gì?"

Cù Cửu nghe mà thấy hồ đồ, gã cười khẽ một tiếng, "Tại sao mày lại muốn biết cái này?"

"Ông đừng quản nhiều như vậy, ông chỉ cần nói cho tôi biết là được." Sở Thần An dụ gã, trong lòng nôn nóng, nói: "Chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi sẽ hợp tác với ông, cùng hai người giết Từ Mặc Sơ."

Như vậy thì tôi có thể trực tiếp đi rồi!

Nhịp tim Sở Thần An đập nhanh hơn, cậu đầy vẻ chờ mong nhìn về phía Cù Cửu.

Nụ cười của ông già đạo sĩ chợt biến mất, tĩnh mịch nhìn về phía Cù Cửu và Sở Thần An.

Cù Cửu liếm khóe miệng mấy cái, trầm ngâm chốc lát, lộ ra nụ cười xấu xa, "Bà ta à... Chết thế nào? Tao nhớ tao nhổ hết tóc bà ta, buộc ở trong phòng..."

"Á! Á á! Á á á á..." Lời nói của Cù Cửu chợt ngừng, cánh tay của gã bị xé đứt, máu chảy đầy đất, lộ thịt thấy cả xương.

Gã té ngã trên mặt đất đau đớn la hét, nói với không khí xung quanh, "Bà điên! Không phải tôi chỉ treo bà lên à! Mẹ nó bà á á ... mẹ nó sao bà lại chạy ra ngoài rồi, áu á..."

Trên trán Cù Cửu toàn là mồ hôi, sắc mặt gã trắng bệch, vội dùng một tay khác chống người dậy, đi về phía bức tường treo xương người.

"Ông già chết tiệt, ông ngồi sững người đó làm gì! Chờ chết hả! Còn không nhanh qua đây giúp đỡ!" Gã đối diện với ông già đạo dĩ, lớn tiếng hét, vội ném thịt và khung xương đi, mở ra cơ quan ẩn bên trên bức tường.

Trong lúc lối đi bí mật trong tường được mở ra, cửa lớn đóng chặt bên ngoài cũng như là không có khóa cót két một tiếng bị dễ dàng đẩy mở.

Từ Mặc Sơ cười dịu dàng, chống cửa nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, "Tôi nghe nói, nơi này có người muốn giết tôi, cho nên tự mình tới nè."

Cù Cửu quay đầu nhìn Từ Mặc Sơ tươi cười đầy mặt, bị dọa loạng choạng lùi về sau mấy bước, nhanh chóng trốn vào trong lối đi bí mật, trên cánh cửa đá này dán đầy lá bùa dùng để xua quỷ, có thể dùng để ngăn cản quỷ quái.

Gã đột nhiên khép cửa đá lại.

Lúc gã nghĩ mình có thể trốn thoát được, thì lại bị nữ quỷ trung niên trốn trong chỗ tối cắn lấy bả vai.

"Á á á! Bà điên! Sao bà vào được đây!"

"Ông già chết tiệt! Đồ khốn khiếp, đồ phản bội! Á á á á á á..."

Tiếng gào đau đớn của Cù Cửu từ bên trong bức tường truyền ra, Sở Thần An nghe giọng của gã từ kịch liệt đến đứt quãng...

Cậu nghe mà cả người run rẩy.

"Ông không làm em ấy bị thương đó chứ?" Từ Mặc Sơ ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ông già đạo sĩ.

Ông già đạo dĩ đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Từ Mặc Sơ, "Không có, tuyệt đối không có... Ngài nhìn, cậu ấy rất tốt, không có một vết thương nào."

Sở Thần An ngước mắt, thì thấy Từ Mặc Sơ đang đi thẳng về phía mình.

Ông già đạo sĩ đã sớm thu lại ý cười, cung kính đứng ở phía sau lưng Từ Mặc Sơ.

"Ừm, ông cút trước đi." Từ Mặc Sơ hờ hững nói.

"Vâng, vâng..." Ông già đạo sĩ chống gậy bước nhanh ra khỏi cửa.

Ông ta căm thù Từ Mặc Sơ.

Nhưng ông ta vẫn lựa chọn phục tùng tên điên này.

Bởi vì ông ta hiểu rõ, tên điên này đáng sợ chừng nào.

...

Từ Mặc Sơ như thường giẫm lên trận đồ, ngồi xổm người cởi trói cho Sở Thần An.

"Xin lỗi, em yêu, để em phải sợ rồi." Nụ cười của hắn bỗng nhiên trở về sự dịu dàng, hắn nhéo nhéo mặt Sở Thần An, "Nhưng chỉ có lần này thôi, bây giờ anh sẽ dẫn em về nhà, được không?"

Sở Thần An trợn to mắt.

Phải nên nhận ra từ sớm...

Có lẽ vừa nãy do cậu quá căng thẳng, không hề phát hiện ra, dây thừng buộc cậu không đau chút nào!!

Cậu quá ngốc.

Sự sợ hãi nơi đáy mắt cậu chợt biến thành sự phẫn nộ vô thanh, đôi mắt trợn tròn.

"Đừng nhìn anh như vậy, em thế này đáng yêu lắm." Từ Mặc Sơ cười khẽ một tiếng, nhịn không được cúi người hôn lấy khóe miệng Sở Thần An, vô tình cười nhạo cậu, "Em đáng yêu như vậy làm thế nào giết anh đây."

Từ Mặc Sơ cởi bỏ dây thừng buộc trên chân Sở Thần An ra, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay cho cậu.

Sở Thần An như một con nai con bị lửa gạt, đang thẹn quá thành giận trừng Từ Mặc Sơ.

Dự cảm của cậu là thật.

Từ Mặc Sơ đã sớm biết được cậu chính là Trần An.

Cậu vô lực từ chối cánh tay mạnh mẽ của Từ Mặc Sơ, "Anh tránh ra, anh đừng ôm tôi!"

Biến thái.

"Đừng tức giận, đừng tức giận mà..." Từ Mặc Sơ cười đến dịu dàng, lộ ra hàm răng trắng lóa chỉnh tề, giam cầm Sở Thần An trong lồng ngực mình, "Em dày vò lâu như vậy, thì ra chỉ muốn biết Cù Cửu chết thế nào à..."

"Bảo bối, nhanh nhìn nè." Từ Mặc Sơ thân mật ôm lấy cậu từ phía sau, nói khẽ bên tai cậu.

Sở Thần An giật mình, cậu ngước mắt nhìn về phía bức tường máu đầm đìa.

Bên dưới khe hở cửa đá đang không ngừng có máu rỉ ra, cửa đá rầm một tiếng bị mở ra.

Một khung xương hoàn chỉnh bị ném ra bên ngoài, trên khung xương còn treo mảnh vụn tây trang đỏ...

Đó... đó là khung xương của Cù Cửu...

Nữ quỷ trung niên đang bò ra ngoài, quanh thân của bà ta toàn là máu thịt lẫn lộn, cái miệng nhếch tới tận mang tai phát ra tiếng nức nở khủng bố, "No quá... hức hức hức no quá..."

Nữ quỷ ngã trên mặt đất, máu chảy khắp nơi, bà ta bắt đầu co giật dữ dội, tóc đen bị lá bùa trôi nổi trên vũng máu đốt cháy.

Thân thể tàn khuyết của bà ta bắt đầu bốc khói, như là một bọc nhựa bị đốt cháy, bị hòa tan thành chất lỏng vẩn đục màu xám tro, sau đó biến mất không còn tung tích.

"Đẹp không?" Giọng nói thuần hậu của Từ Mặc Sơ vang lên bên tai Sở Thần An, hai tay hắn cưỡng ép để Sở Thần An xem hết toàn bộ cảnh này.

Đôi mắt Sở Thần An run rẩy, nhìn nữ quỷ biến thành hư không.

Hắn cúi người hôn lên gò má Sở Thần An, hài lòng mỉm cười, "Bây giờ, em không thể chạy nữa rồi."

[Đã tự động khởi động giao diện live stream cho ngài]

[Thời gian mặc định là: 30 phút]

...

[Ôi đệt, ông xã của bà xã?]

[Áu áu áu áu áu]

[Bà xã hôm nay đẹp quá, ‘mặt mê trai’]

[Cảnh này có thể live được sao?]

[Áu áu áu chết tiệt, còn chưa vào phần chính à?]

[XX cậu ấy, XX cậu ấy!]

[Mắt của vợ đo đỏ, trong đầu tôi vàng vàng]

[NPC này công quá]

[Khẩu hiệu của tụi tui là… XX cậu ấy!!!]

Sở Thần An không có thời gian để chú ý màn hình live stream, cậu bị cảnh tượng đánh vào thị giác trước mắt dọa sững người.

Hệ thống còn đang bên tai nhắc nhở cậu:

[Thời hạn nhiệm vụ của ngài còn: 50 phút.]

Bây giờ nữ quỷ trung niên đã biến mất rồi, vậy chẳng phải cậu vẫn còn cơ hội xuống lầu dưới tìm manh mối khác sao!

Cậu vội vàng tránh khỏi vòng ôm của Từ Mặc Sơ, "Anh, anh buông ra... tôi phải đi xuống lầu."

"An An, em đang đẩy anh ra à?" Đáy mắt Từ Mặc Sơ lướt qua vẻ âm u.

Sở Thần An sợ sệt nhìn về phía Từ Mặc Sơ, phát hiện ánh mắt Từ Mặc Sơ thay đổi, bèn không dám cựa quậy nữa.

"Em xuống muốn xuống dưới lầu..." Từ Mặc Sơ đột nhiên bật cười, khôi phục nụ cười ôn hòa như thường, "Vậy thì đi đi."

"Bảo bối, đừng quá căng thẳng, sao anh lại không để em đi được."

Từ Mặc Sơ dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho Sở Thần An, "Nghe nói em và Kiều Kiều cùng chơi một trò chơi. Hay là, chúng ta cũng chơi một trò chơi nhé?"

Sở Thần An bất ngờ nhìn về phía Từ Mặc Sơ, cậu không dám quá tin tưởng mấy lời xằng bậy của Từ Mặc Sơ.

Dù sao thì Từ Mặc Sơ là người trừng mắt tất báo mà.

Tay của cậu bị bắt để lên vai Từ Mặc Sơ, "Cái, cái gì?"

"Anh đếm đến 10, trong vòng 10 giây em có thể chạy ra được cầu thang, anh sẽ để em đi lầu 4. Nhưng nếu em chạy quá chậm bị anh bắt được, thì em phải ngoãn ngoãn theo anh về nhà, thế nào?"

Từ Mặc Sơ như một con sói nguy hiểm, đang chậm rãi lừa gạt cừu con trước mắt.

Hành lang của chung cư này không đến 100m, mà đến được chỗ cầu thang ở giữa hành lang cũng chỉ 50m.

Thời gian 10 giây hoàn toàn là dư thừa.

Huống chi cậu còn có thể chạy nhanh hơn.

Sở Thần An có quyết định, gật đầu.

"Ngoan quá." Từ Mặc Sơ cúi người hôn lên đôi môi ẩm ướt của Sở Thần An, trong mắt toàn là ý cười, "Vậy thì phải cẩn thận nha, đừng để ngã bị thương."

Sở Thần An liếc mắt nhìn Từ Mặc Sơ. "Nhanh lên."

[Áu áu áu áu! Trò chơi mèo bắt chuột, tui thích!]

[Chuột gì chứ, đó là bà xã mlem mlem]

[Á á á á tui thích xem]

[Vậy lỡ như bà xã bị bắt, vậy không phải bị ông xã của cậu ấy bắt về nhà xxoo…]

[Hít hà hít hà]

Giao diện hệ thống xôn xao nhốn nháo không ngừng, tiền thưởng đang không ngừng tăng lên.

...

"Vậy bắt đầu nhé, em chạy trước đi."

Từ Mặc Sơ đứng tại chỗ, nhìn Sở Thần An bật dậy như con thỏ vậy, mới bất đầu thong thả đếm: "10."

...

"9."

"8."

"7."

"6."

Sở Thần An sãi bước bắt đầu chạy, lúc Từ Mặc Sơ còn chưa đếm tới 6 thì đã chạy tới chỗ cách cầu thang còn mấy mét.

Mà lúc cậu đang mừng rỡ đến được chỗ cầu thang thì bị cảnh tượng nơi cầu thang dọa trượt chân ngã trên mặt đất.

"Á!"

Cậu bị dọa đến bật ra tiếng kêu, con ngươi co lại, không ngừng lùi về phía sau.

Lưng cậu tựa lên mặt tường ở hành lang.

Cậu nhìn thấy cầu thang ở giữa hành lang, đang treo một thi thể máu mè, toàn thân người đó không có chỗ nào lành lặn, máu thịt lẫn lộn.

"5."

Nhìn hình dáng thân thể đó chính là Trương Lương!

Lớp da bên ngoài của hắn ta đã không còn, hoàn toàn thay đổi, bị một sợi xích sắt trói ở trên đỉnh.

"Tí tách, tí tách, tí tách."

Máu nhỏ giọt ở trên hành lang, không ngừng vang vọng trong sự tĩnh lặng u ám.

"4."

"3."

Sở Thần An sợ đến mức trợn to mắt, không còn sức lực đứng dậy nữa.

Từ Mặc Sơ thản nhiên đi về phía Sở Thần An, hắn lấy ra khăn tay, ngồi xổm người xuống trước mặt Sở Thần An, hắn vẫn mỉm cười, "2."

Hắn cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt dính bụi bẩn của Sở Thần An. "1."

"Thật đáng thương."

Từ Mặc Sơ nâng chân trái của Sở Thần An lên, vết thương trên đầu gối bởi vì vừa nãy chạy quá nhanh mà rỉ ra vết máu, "Anh nhịn từ rất lâu rồi. Anh vừa nghĩ đến gã từng chạm vào em là hận không lột da gã... Nhưng giờ thì tốt rồi, anh đã hoàn chỉnh lột da của gã xuống..."

"An An của chúng ta thua rồi." Từ Mặc Sơ cười dịu dàng, cúi người hôn lên miệng vết thương trên đầu gối của Sở Thần An.

"Vậy thì trò chơi kết thúc, chúng ta nên về nhà rồi, bảo bối."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp