Sở Thần An nửa nằm trên bàn gỗ lê. Bàn
cờ tán loạn, không ít cờ nằm rải rác trên mặt đất.
Hai gò má cậu ửng đỏ, khẽ cắn môi dưới,
cố gắng kiềm chế không phát ra âm thanh. Ánh mắt lấp lánh hơi thất thần, cảm
thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm. Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mắt cá chân
cậu.
Chân cậu bị một đôi tay to lớn nắm giữ.
Lam Húc cúi người, thành kính hôn lên mu bàn chân cậu khiến Sở Thần An hơi giật
mình.
Thấy Lam Húc chìm trong ánh sáng màu
vàng nhạt khiến cậu không khỏi chìm sâu vào đôi mắt dịu dàng quyến rũ của Lam
Húc.
Hơi nóng bao lấy tình yêu ái muội, nhất
thời khiến cậu quên đi e lệ và phản kháng.
Xung quanh im lặng.
Dường như cậu nghe được nhịp tim của
mình.
Cảm giác mất khống chế khiến Sở Thần An
hốt hoảng. Cậu lén nắm chặt ống tay áo Lam Húc.
Gió thổi qua ngọn tóc của anh làm cho
Sở Thần An lại hơi hoảng hốt.
Dường như lúc anh cười còn mang theo
bóng dáng Lam Hoài.
Sở Thần An nghe Lam Húc hỏi:
"Chúng ta ở bên nhau mãi mãi được không?"
Sở Thần An không lập tức trả lời, bởi
vì giờ phút này cậu đã không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Hai má cậu càng lúc càng nóng, thở ra
hơi nóng hầm hập, một tay bất lực bám vào vai anh.
Cánh tay mạnh mẽ của Lam Húc như gông
sắt giam cầm cậu, thấp giọng hỏi lại một lần nữa: "Được không?"
Sở Thần An thở hổn hển, cậu đã không
nhận thức được mình đang ở đâu.
Trước khi Lam Húc bắt đầu hôn, cậu gian
nan phun ra một chữ: "... Được."
Cậu nhớ cậu đã trả lời rất nhiều lần
nhưng họ luôn muốn cậu nói lại.
Lam Húc nhắm mắt hôn cậu, anh bật cười
thỏa mãn: "Nói rồi là lần này An An cũng không được đổi ý đâu đấy."
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.