Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 44: Ôm cô ngủ say.


10 tháng

trướctiếp

Giọng điệu của anh tươi cười, có hơi tâng bốc, chỉ là hình thức lại tinh tế, không gây khó chịu.

Nhưng anh ấy khiến cho Hoàng Lê không thể cưỡng lại được mà nhớ về Trần Tuấn Hàng.

Ngay khi cô ấy nghĩ đến Trần Tuấn Hàng, khóe môi vừa mới nhếch lên liền từ từ hạ xuống.

Viên Nhất Mẫn chủ động đưa tay ra và nói: "Xin chào, tôi tên là Viên Nhất Mẫn. Cô có phải là nữ chính không?"

Hoàng Lê bắt tay với anh ta và nói thẳng thừng: "Ừm, tôi tên là Hoàng Lê, màu cỏ vàng, chữ Lê trong cây Lê."

"Màu cỏ vàng, chữ Lê trong cây Lê..." Viên Nhất Mẫn nói lại lần nữa, hiểu ra, nắm tay cô ấy và cười nói: "Hoàng Lê, một cái tên hay, tôi nhớ rồi."

Hoàng Lê mím môi, rút tay ra, nhưng không rút ra được.

Viên Nhất Mẫn mỉm cười, buông tay cô ra một cách trang trọng.

Thấy họ đã làm quen xong, Quan Tố Thư nói với Hoàng Lê: "Hoàng Lê, đưa anh ấy đến nhà tạo mẫu để thử quần áo."

"Được."

Có rất đông diễn viên ở trong phòng hóa trang, nhưng thợ trang điểm lại ít, cực kỳ rối loạn, Quan Tố Thư đi một vòng, không nhìn thấy thì không biết, vừa nhìn thấy liền giật mình.

"Không được, kiểu tóc của cô ấy lỗi thời quá rồi. Cô có thể buộc đuôi ngựa hoặc xõa xuống. Không cần phải uốn xoăn đâu."

"Cậu đó, đi giày vải hoặc giày thể thao, đừng có đi giày da."

"Lớp trang điểm này đậm quá, ai dán lông mi dài như vậy cho cô ấy?"

Khi cô nghiêm túc, giọng điệu và biểu cảm của cô ấy vô cùng đáng tin, cô đi lại trong phòng thay đồ, khiến vài thợ trang điểm không dám thở mạnh.

Một số chuyên gia trang điểm vẫn muốn nhấn mạnh rằng "Tôi muốn trang điểm đậm hơn để có thể nhìn đẹp trước ống kính".

“Ghi hình không phải là lên sân khấu!” Liên quan đến chuyên ngành, Quan Tố Thư không chịu lùi dù chỉ một bước, hỏi ngược lại: “Anh là dân chuyên nghiệp à?”

Thợ trang điểm lúng túng nói: "Vậy để tôi đổi cho cô ấy."

Sau khi Viên Nhất Mẫn thay quần áo, anh ấy bước ra ngoài.

Nhà tạo mẫu chuẩn bị một chồng áo sơ mi cho nam chính, vừa trẻ trung vừa trang trọng, có phong thái bình thường, hàng ngày, không khoa trương.

Khi Quan Tố Thư nhìn anh, thoạt nhìn cô cảm thấy ổn, nhưng sau khi nhìn anh lần thứ hai, cô cảm thấy như vậy vẫn thiếu thiếu cảm giác gì đó.

Cô xoay xoay cây bút trong tay, đầu bút quay một vòng về phía anh, nói: "Anh quay một vòng xem nào."

Viên Nhất Mẫn mở rộng vòng tay và quay một vòng trước mặt cô.

Viên Nhất Mẫn mảnh khảnh, khuôn mặt lộ rõ ​​xương, nhưng viền mắt hơi bị thâm, có cảm giác hơi buồn buồn, tuy nhiên so với bộ quần áo màu đen của anh ấy thì nhìn vẫn có tinh thần hơn, chính là cảm giác cực kỳ không phù hợp.

Quan Tố Thư hỏi Hà Nghi Mân: "Cậu thấy thế nào?"

“Có vẻ ổn.” Hà Nghi Mân gật đầu.

Quan Tố Thư quay đầu lại và hỏi Hoàng Lê: "Còn bạn, bạn cảm thấy thế nào?"

Hoàng Lê nhìn anh ấy và nhẹ nhàng nói: "Không thấy có cảm giác của một người bạn trai."

Viên Nhất Mẫn cúi đầu kéo áo, nghi hoặc nói: "Thật sao?"

Những lời của Hoàng Lê khiến Quan Tố Thư hiểu được cảm giác bất chợt trong lòng cô là từ đâu, cô hỏi nhà tạo mẫu: "Còn có quần áo khác, thay quần áo kiểu của các anh hàng xóm bình thường."

“Cũng có những bộ quần áo khác, chỉ là nếu là cho anh ấy mặc thì kích cỡ bị nhỏ.” Nhà tạo mẫu nói.

Nếu kích thước nhỏ thì đi mua lại, Quan Tố Thư chưa kịp nói gì, Hoàng Lê đã nhìn thấy một cặp kính gọng đen trên bàn, cô đi về phía Viên Nhất Mẫn và nói: "Anh đeo vào thử xem?"

Viên Nhất Mẫn cúi đầu trước cô, Hoàng Lê nhón chân lên một chút và đeo nó cho anh, đầu ngón tay của cô hơi nóng, khi chạm vào thái dương của anh ấy, chúng biến mất ngay lập tức.

Chiếc kính đen áp chế đôi mắt của Viên Nhất Mẫn, đồng thời cho khuôn mặt có cảm giác đỡ xương hơn, quả thực làm cho anh nhã nhặn hơn mấy phần.

Bây giờ, bản thân Viên Nhất Mẫn mới không toát lên cảm giác quá đặc biệt, Quan Tố Thư gật đầu nói: "Tốt rồi, vậy trước hết cứ để như thế này đi."

Sau đó, cô nói với nhà tạo mẫu: "Làm phiền anh đi mua thêm cho anh ấy vài bộ quần áo hàng ngày nữa, về tiền thì anh tìm tài vụ xét duyệt nhé."

"Ok."

"Bên này có thể thu dọn rồi, mọi người đợi một lúc rồi đến 617 đọc kịch bản."

Điều mà tổ sản xuất nhỏ của bọn họ coi trọng chính là hiệu quả, sau khi quay xong còn phải đưa đi hậu kỳ, làm không tốt còn phải lồng tiếng nữa, thời gian thi đấu chỉ có hai tháng, nếu trì hoãn lâu, phần hậu kỳ làm không xong thì công sức bỏ ra đều là công cốc.

Ai nấy đều lo việc của mình, Viên Nhất Mẫn mới vào nhóm còn có hơi lạc nhịp, anh ấy lấy điện thoại di động ra nhìn chính mình, cảm thấy bản thân sau khi đeo kính nhìn rất xa lạ.

Anh ấy quay đầu sang Hoàng Lê, người vẫn đang đứng bên cạnh, nói: "Đây là l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp