Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 36: “Em có thể phải phẫu thuật.”…


10 tháng

trướctiếp

Hoàng Lê không thực sự rời đi, cô ấy tựa vào vách tường của lối đi an toàn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Quan Tố Thư không có kinh nghiệm trong việc an ủi người khác, cô đưa tay ra, đặt lên vai rồi lại thu tay về, sờ lên người mình, tìm được một cây kẹo mạch nha, cô ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lê, đặt viên kẹo lên đùi cô.

Hoàng Lê ngước lên, tay nhận lấy chiếc kẹo mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Quan Tố Thư thực sự bối rối, theo cô, tiền đề của tình yêu là cần hai người chân thành cùng nhau tiến tới.

Cô có thể hiểu có những người nhất thời cho rằng mình yêu nhau vì tiền, vì bị thu hút về ngoại hình hay thể xác. Có thể có một thời khắc mê luyến ngắn ngủi mà cho rằng mình lâm vào một đoạn tình cảm, nhưng sau khi hiểu rõ bộ mặt đối phương thì nên rút lui đúng lúc chứ nhỉ?

Yêu không phải là mua cổ phiếu, một khi đã giảm đến cực hạn thì không có cơ hội sống lại, nếu một người đã nát đến mức mắt thường cũng thấy được, thì nhất định nhân phẩm đã tan tác bờ đê từ chỗ thấp nhất, một người như vậy, có xứng đáng được yêu chân thành không?

Cô không hiểu nên hỏi Hoàng Lê: "Bạn thích gì ở anh ta?"

Hoàng Lê im lặng một lúc trước câu hỏi của cô.

Có người nói thích là một loại cảm giác, gặp được người kia, rơi vào lưới tình, chẳng qua là tạm thời bị tình yêu làm cho mù quáng, khi tỉnh táo cũng sẽ đau.

Nhưng con người lại thích tự ngược, giống như vô tình va đập tạo ra một vết bầm tím, họ sẽ không tự chủ ấn vào vết bầm tím, xác nhận đi xác nhận lại rằng nó đau đớn, nghiêm trọng đến mức nào.

Cô ấy rốt cuộc thích gì ở anh ta?

Thực ra, cô ấy không thể tự mình đưa ra một câu trả lời.

Chỉ là ở bên nhau, từng có những lúc vui vẻ, người đã từng là của mình, dù chỉ là nhất thời, mất đi cũng sẽ đau lòng.

Nhưng cô ấy không thể nghĩ ra được lý do thích anh ta.

Là thích anh ta hay đơn giản chỉ là một loại cảm giác “thích”?

“Có lẽ, chỉ là cảm giác thôi.” Cô ấy thì thầm.

Hai chữ “cảm giác” này khiến cô xúc động, Quan Tố Thư hỏi: "Vậy bạn cảm thấy anh ta thích bạn sao?"

“Hẳn là từng thích nhỉ.” Hoàng Lê nói nhẹ nhàng.

Quan Tố Thư cực lực phản đối, không chút nào uyển chuyển mà vạch trần: “Đừng, hôm nay anh ta thích bạn, ngày mai anh ta có thể thích người khác. Loại người này luôn tìm kiếm sự mới lạ, thứ anh ta thích chỉ là sự mới lạ thôi.”

“Có lẽ tôi căn bản không xứng đáng được yêu.” Hoàng Lê buồn bã nói.

Quan Tố Thư thật muốn lay rớt bả vai của cô ấy để cô ấy tỉnh ra: “Đừng tự thao túng tâm lý mình như vậy!”

Hoàng Lê nhìn Quan Tố Thư, như thể cô ấy không hiểu những gì cô đang nói.

Quan Tố Thư nói: “Bạn tự thương tự tủi như vậy không thể nào làm tên cặn bã thay lòng đổi dạ được, nhưng nếu bước tiếp, sẽ luôn gặp những người khác, nhìn thấy những cảnh sắc khác, cuộc sống của bạn vừa mới bắt đầu, đừng chối bỏ chính mình nhanh như vậy.”

Khoanh tay ở bên hông, Hoàng Lê im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với Quan Tố Thư: “Tôi sẽ cố gắng tiến lên.”

Cô ấy nhặt chiếc kẹo và nói: “Tôi xin nhận cái này, cảm ơn bạn.”

Sợ cô ấy sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, nên Quan Tố Thư đã đưa cô ấy ra khỏi nhà hát, đi dạo với cô ấy một lúc, đến ngã tư mới chịu chia tay Hoàng Lê.

Một nhóm người vẫn còn ở trong nhà hát, trên đường trở về, cô thầm nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, việc Hoàng Lê đóng vai chính xem như  đã được quyết định.

Cô cần một diễn viên như vậy, Hoàng Lê cũng cần có cơ hội để hướng tới, con người chỉ cần bận rộn một chút, thì sẽ không rảnh để cảm thấy tiếc nuối cho bản thân

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp